Kỳ Thần cùng Y Tường Vi ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, bọn họ không thể tin được thế nhưng từ trong miệng đối phương nghe được đáp án giống nhau.
“Anh/ em……”
Hai người lại đồng thời mở miệng, muốn nói cái gì đó.
“Anh/em……”
Lại trăm miệng một lời.
Mạc Vân Quả:……
Kỳ Thần nhìn người trước mắt, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, lại có thêm vài phàn thành thục.
Từ khi nào khoảng cách của hai người lại đi xa đến vậy?
Kỳ Thần nghĩ, có lẽ khi hắn ý thức mình không thể cho cô ấy moit tương lại tốt đẹp, lúc đó đã bắt đàu có khoảng cách rồi đi.
Nhưng hắn hiện tại thì như thế nào?
Hiện tại hắn có thể cho cô ấy hạnh phúc sao?
Kỳ Thần tự hỏi bản thân như vậy, đán án của hắn là có thể.
Hắn có thể cho cô ấy hạnh phúc, chỉ là……
Kỳ Thần nhìn Y Tường Vi ngốc lăng, hiện tại cô ấy, không có khúc mắc gì với mình sao?
Y Tường Vi hít sâu một hơi, một mặt cô ấy cảm thấy vui vẻ, cô ấy còn yêu hắn.
Một mặt khác cô ấy lại thấy sợ hãi, không biết hiện tại cô ấy còn xứng với hắn không.
Vấn đề dung mạo từ lâu đã là tự ti của cô ấy, chính nó đã đạp nát kiêu ngạo của cô ấy từ lâu.
Mạc Vân Quả nhìn hai người lại trầm mặc, sắc mặt lạnh lẽo, cô quyết định mặc kệ hai người, ừm…… Vẫn tiếp tục uống sữa chua thôi.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không ngăn cản động tác của Mạc Vân Quả, dựa theo tình huống hiện tại vẫn để hai người hok có thời gian chung đụng đi, tuy rằng bọn họ còn có tâm hồn bát quái, thế nhưng bây giờ cũng không tiện hỏi.
Mạc Vân Quả cầm mấy hộp sữa chua đi vào phòng ngủ, cô muốn ngủ trưa.
Phòng khách, Y Tường Vi cùng Kỳ Thần bốn mắt nhìn nhau.