"Có người muốn giết anh." Mạc Vân Quả trần thuật một sự thật.
Giang Văn Hiền hừ lạnh một tiếng, đối với sự thật này, Mạc Vân Quả không nói hắn cũng biết.
Hiện tại mấu chốt là, làm sao mới có thể an toàn thoát đi.
Con đường này an tĩnh như vậy, nghĩ đến là có người chặn những người khác thông hành, như vậy rốt cuộc là ai, lại có bản lĩnh lớn như vậy, là ai, đối với mình hận thấu xương, thậm chí không tiếc điều động người, đều phải hủy diệt mình?
Giang Văn Hiền trong đầu hiện lên đủ loại ý niệm, động tác trên tay lại một chút đều không chậm lại.
Lúc này, mấy chiếc xe xuất hiện ở phía sau, với tốc độ kia, rất nhanh sẽ đuổi kịp.
Giang Văn Hiền tăng tốc độ, trên mặt biểu tình đen tối không rõ.
Mạc Vân Quả quay đầu nhìn phía sau xe, cô có thể thấy có người đang cầm súng, ngắm vị trí đầu Giang Văn Hiền.
"Nằm sấp xuống!" Mạc Vân Quả bình tĩnh nói với Giang Văn Hiền, một viên đạn bay nhan đến, trực tiếp phá nát kính chắn phía trước.
Giang Văn Hiền bởi vì nghe theo mệnh lệnh của Mạc Vân Quả, tránh được một kiếp.
"Cứ đi như vậy không phải biện pháp tốt." Mạc Vân Quả nói.
Giang Văn Hiền gật đầu, đồng thời gia tăng tốc độ, thành công kéo dài khoảng cách với xe phía sau, thế nhưng sợ cũng không duy trì được lâu.
Con đường bên cạnh là triền núi chênh vênh, Mạc Vân Quả nhìn bên ngoài, sau đó đối với Giang Văn Hiền nói: "Anh tin tưởng tôi không?"
"Có." Giang Văn Hiền không chút do dự lên tiếng, chuyện tới hiện giờ, hắn có thể tin tưởng cũng chỉ có Mạc Vân Quả.
"Được." Mạc Vân Quả tay phải đặt ở cửa xe, tay trái gần sát thành thể Giang Văn Hiền, chuẩn bị tùy thời lôi kéo hắn nhảy cửa.
Phía sau xe chạy càng gần, Giang Văn Hiền lại tránh thoát mấy viên viên đạn, toàn bộ xe đều có vẻ xóc nảy.