Hắn trực tiếp mang theo cô đi tiệm cơm Tây, chọn món đơn giản nhất là bò bít tết cùng rượu vang đỏ.
Khi hai người đang nhàn nhã hưởng thụ món ăn, lại bị một cô gái hấp tấp phá vỡ.
Diệp Lãng khó hiểu nhìn cô đột nhiên xuất hiện bên người này, cô ấy tự nhiên ngồi bên cạnh hắn, làm hắn trở tay không kịp.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua cô gái mặc bộ váy đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện kia, ừ...... Vẫn là bò bít tết đẹp, cúi đầu, tiếp tục ăn.
Phong Vi nhìn dáng vẻ Mạc Vân Quả đối diện hết sức chuyên chú ăn bò bít tết, trong mắt nhanh chóng xuất hiện ánh sáng lấp lánh.
Một tay lập cô nàng tức ôm chầm Diệp Lãng bả vai, khí thế mười phần nói: "Hiện tại hắn là của tôi!"
Mạc Vân Quả tiếp tục hết sức chuyên chú ăn, không hề có ý quan tâm Phong Vi, rốt cuộc người ta cũng không có điểm danh nói họ, cô thật đúng là không biết Phong Vi đang muốn nói chuyện với ai.
Diệp Lãng chỉ cảm thấy sức lực của cô gái kì lạ này rất lớn, đè vai hắn phát đau.
Hắn đau hô một tiếng nói: "Cô là ai?!"
Phong Vi quan sát thấy Mạc Vân Quả không có chút phản ứng nào, âm thầm nói một câu không thú vị, liền buông lỏng cổ Diệp Lãng ra, ngược lại đi tới bên người Mạc Vân Quả, không khách khí ngồi xuống.
"Anh không quen biết em sao? Lãng ca ca ~"
Một câu "Ca ca" cuối cùng gọi đến kiều mị, nhưng mà Diệp Lãng không biết vì sao rùng mình một cái.
"Cô......cô cô......"
Diệp Lãng tựa hồ nhớ tới cái gì, chỉ vào Phong Vi nửa ngày nói không ra lời.
Khóe miệng Phong Vi ngậm ý cười nói: "Lãng ca ca, chúng ta mới mấy năm không gặp,hửm? Thế nào thành không quen biết rồi."
Diệp Lãng:...... Thật sự là thay đổi quá nhiều có được hay không!
" Cô không phải vào quân đội hay sao?" Diệp Lãng trấn định một chút nói.
Phong Vi liếc xéo Diệp Lãng một cái, trong ánh mắt mang theo nhạy bén cùng sắc bén của quân nhân.
Một tay cô nàng ôm eo Mạc Vân Quả, đôi tay dài mảnh khảnh còn nhéo nhéo thịt mềm của cô.