TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Hoàng đế rút một cuốn tấu chương, vừa xem vừa bảo hắn tiếp tục nói.
“Hôm nay Thôi công tử đã quay về nhà ở quận Thanh Hà, chuẩn bị tham gia khảo thí.”
Khảo thí tức là thi huyện. Khoa cử ở Đại Tấn có hai đợt, một là sinh đồ, hai là hương cống. Do xuất thân học quán nơi kinh sư hay châu huyện mà người được ở tỉnh trên thì gọi là sinh đồ; không qua học quán thì phải thi huyện, sau khi thi đậu lại lên tỉnh trên thi tài gọi là hương cống, qua hương cống rồi vào kinh thành dự thi thì được gọi là cử nhân.
“Trẫm đoán được. Hắn bị Quốc tử giám xóa tên, muốn làm quan, cũng chỉ có con đường về quê dự thi.” Giọng nói bình thản: “Hắn muốn khảo thí khoa nào?”
Lữ Xuyên thấp giọng nói: “Tiến sĩ ạ.”
Hoàng đế nhướng mày, cuối cùng lộ ra vẻ kinh ngạc. Thật lâu mới khẽ cười một tiếng: “Trẫm sớm đoán được hắn sẽ không thi minh kinh. 27 tuổi thi tiến sĩ, ngược lại hắn lại rất tự tin.”
Cái gọi là tiến sĩ và minh kinh đều là khoa cử được những người đọc sách coi trọng nhất. Tiến sĩ trọng thơ phú, minh kinh trọng thiếp kinh mực nghĩa. Thiếp kinh và mực nghĩa chỉ cần thuộc lòng tác phẩm kinh điển cùng chú thích thì có thể thi đậu, thơ phú thì cần phải có tài năng văn học. Cho nên so với minh kinh thì thi tiến sĩ tỷ lệ đậu không cao, đương thời có lưu truyền thuyết pháp “ba mươi lão minh kinh, năm mươi chưa tiến sĩ”. Nhưng mà từ sau đời Trung Tông Hoàng đế, khoa cử tiến sĩ ngày càng gắn liền với chức vị quan trọng, phần lớn người làm Thừa tướng đều có xuất thân tiến sĩ, cho nên dù khó khăn cũng có rất nhiều sĩ tử tự tử đâm đầu, chong đèn mà học, chỉ cầu có thể thi đậu tiến sĩ.
“Nô tài nghe cũng thấy kinh ngạc. Vị Thôi công tử này, quả nhiên là người cầu tiến.” Lữ Xuyên nói: “Chỉ là thần lại nghĩ sau này bệ hạ sẽ coi trọng hắn, nghĩ đến hắn thật sự cũng có thực tài. Không chừng đến ngày yết bảng sang năm sẽ trở thành lục lang cưỡi ngựa qua phố!”
Chế độ Đại Tấn, tiến sĩ mới sẽ được ban áo màu lục vì thế dân gian gọi là lục lang. Lời này của Lữ Xuyên ngược lại có vài phần coi trọng Thôi Sóc kia.
“Trẫm quả thật coi trọng hắn.” Hoàng đế nói, trong giọng nói mang thêm vài phần nghiêm túc.
Tấu sớ trên tay viết rõ ràng “Chúng thần tán thành Lễ bộ Thượng thư, kính xin bệ hạ bỏ việc phục lập”. Nét chữ Khải thanh tú, xuyên qua trang giấy, hắn lại thấy được thể chữ Lệ đầy mặt tường quán rượu đêm hôm đó, đoan chính hùng hồn, khí thế hào hùng.
Đó là chữ do Thôi Như Cảnh viết vào ngày hội xuân bốn năm trước.
Khi đó, hắn vẫn là Hoàng thái tử Đông cung, cải trang đi ra ngoài, cũng ở chợ phía Tây nghe náo nhiệt. Hắn đứng bên ngoài quán rượu nghe người xung quanh nói, công tử viết chữ là học trò Quốc tử giám, xưa này vẫn thích uống rượu ở nơi này nhất. Hôm này ngày hội xuân, ông chủ cố ý mở một vò rượu ngon lâu năm để xin hắn một bức chữ coi như tiền rượu.
Trong lòng hắn kinh ngạc, học trò Quốc tử giám phần lớn xuất thân thế gia, khoe khoang thân phận, lại sẽ vì một vò rượu ngon mà để lại chữ?
Suy nghĩ chưa xong, bên kia đã có thanh âm tán thưởng. Hắn nhìn sang, chỉ thấy trên mặt tường, một bài “Phú Giả Dối” đã hoàn thành, một bài viết hùng hồn tuyệt vời, quả nhiên là chữ đẹp hiếm thấy.
Từ việc cầu chữ mà thấy, vị ông chủ quán rượu kia tuy là thương nhân nhưng cũng là người phong nhã. Ngày hội giống như hôm nay, chợ phía Tây không thiếu nhân sĩ, giờ phút này tập trung toàn bộ ở chỗ này, đối với chữ trên tường khen không dứt miệng. Có người nhận ra nam tử viết chữ, bật thốt lên: “Như Cảnh? Ta còn tưởng ai, lại có thể viết ra chữ tốt đến vậy thì ra là Thôi thị Thanh Hà Thôi Như Cảnh. Khó trách khó trách.”
Thôi thị Thanh Hà, đây là dòng họ hắn rất quen thuộc. Nhưng Thôi Như Cảnh hắn chưa nghe qua. Vì vậy hắn hiểu được, Thôi Như Cảnh này hẳn là con vợ kế chi thứ của Thôi thị Thanh Hà. Chính vì thế mà một người thuộc Quốc tử giám như hắn lại có thể cả ngày qua lại nơi quán rượu, vì một vò rượu ngon mà lại cho thương nhân chữ.
Thôi Như Cảnh viết xong chữ trên mái hiên cũng không thèm đáp lời mọi người, thuận tay cầm vò rượu ngon coi như thù lao kia lên, đi đến bên cửa sổ mà uống. Thái tử lại liếc mắt nhìn chữ trên tường, cất bước đi đến trước mặt hắn, cười nói: “Rượu ngon khó cầu, xin hỏi các hạ, có thể có hân hạnh uống cùng không?”
Thôi Sóc ngẩng đầu, nhìn kỹ hắn một lát, khẽ cười: “Rượu ngon khó cầu, bằng hữu càng khó cầu hơn.”
Sau này hắn nghĩ, có lẽ từ lúc bắt đầu, Thôi Sóc đã biết thân phận của hắn, đồng ý hắn ngồi xuống cũng không phải ngẫu nhiên. Nhưng hắn cũng chẳng để tâm những điều này, cố tình cũng được, vô tình cũng thế, đây không phải là điều hắn cần quan tâm.
Quan trọng là, vị nam tử tuấn tú tiêu sái kia, khi bọn họ đàm luận chuyện triều chính cứng ngắc mục nát chỉ hời hợt nói hai chữ.
“Tân chính.”
Đêm hôm đó, bọn họ ngồi ở chợ phía Tây nơi người đến người đi, mượn ánh trăng, cứ uống đến lúc quán rượu đóng cửa.
Lúc cười to cáo biệt, Cơ Tuân biết rõ, một ngày nào đó trong tương lai, nam nhân có tâm huyết có tài lại buồn bực thất bại này sẽ trở thành cánh tay đắc lực nhất của hắn.
Sau đêm đó, cho đến tận ba năm sau, bọn họ chưa từng gặp lại. Một người là tân quân tận tình dốc bầu tâm sự, một người là sĩ tử phong lưu tiêu sái, đêm hôm đó, việc dưới ánh trăng Dục Đô chỉ điểm giang sơn dường như chưa từng xảy ra.
Cho đến hai tháng trước, Thôi Sóc dâng bản tấu chương vạch tội Tả tướng Chu Thế Đảo này lên. Một khắc này, hoành thượng hiểu được dã tâm ẩn nhẫn nhiều năm của hắn không giấu được dưới lốt một nam nhân thân đầy men rượu nhanh nhẹn kia.
Hắn nhất định đã nghe nói, Hoàng đế một lần nữa sủng ái Phế hậu, Thái hậu cố ý phục lập cháu gái làm hậu, trong triều rất nhanh sẽ có một cuộc đấu. Vốn là các quan viên một lòng lại bởi vì điều này mà chia rẽ.
Hắn bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa này.
Cơ Tuân biết rõ mẫu hậu vì chuyện phục lập, âm thầm kích động triều thần nhất phái thân phụ. Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, năm đó hắn không có hứng thú với Vân nương, mẫu hậu vẫn an bài nàng làm Thái tử phi cho hắn, hôm nay thật vất vả hắn mới động tâm với nàng, bà tất nhiên sẽ bắt lấy cơ hội này. Nhưng mặc dù bà là Thái hậu tôn quý nhưng trợ lực trong triều lại không tính là nhiều, nếu không phải Chu Thế Đảo bị vạch tội, căn bản ngay từ đầu không có khả năng chiếm thế thượng phong.
Hắn không ngăn bà.
Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn đã tìm được cơ hội này, lợi dụng khe hở giữa các triều thần mà chen vào.
Chuyện trên triều đình đều trong tầm không chế của hắn, nhưng Vân nương là ngoài ý muốn.
Hắn nhớ tới sườn mặt dịu dàng yên tĩnh của Cố Vân Tiện cùng hương thơm không phải lan cũng không phải xạ hương của nàng, tư vị trong lòng khó phân biệt.
Thật ra ngay từ đầu hắn cũng không liên hệ Vân nương với thế cục trong triều. Quả thật là hắn bị nàng hấp dẫn. Nhưng mà từ lúc hắn bắt đầu sủng hạnh lại nàng, hắn liền biết rõ, mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy. Hắn không biết tâm tình lúc này của hắn với nàng là như thế nào, điều duy nhất hắn có thể xác định là hắn cũng không ngại lập nàng làm hậu lại một lần nữa.
Hoàng hậu của hắn.
Hắn rất ngạc nhiên, nữ nhân trước kia bị hắn xem nhẹ, lại còn mang cho hắn bao nhiêu là ngoài ý muốn.
Đang xuất thần, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng động. Lữ Xuyên nhíu mày, đã thấy đồ đệ của hắn là Hà Tiến vén rèm vào, quỳ xuống hành lễ: “Trinh Tiệp dư nương nương Điện Thành An sai người đưa một đĩa điểm tâm đến cho bệ hạ, nói rằng là do nương nương tự tay làm.”
Bạn đang đọc bộ truyện Phế Hậu Xoay Người Ký tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phế Hậu Xoay Người Ký, truyện Phế Hậu Xoay Người Ký , đọc truyện Phế Hậu Xoay Người Ký full , Phế Hậu Xoay Người Ký full , Phế Hậu Xoay Người Ký chương mới