Mấy ngày sau đó đều liên tục đi tìm hỏi Hứa Tiểu Phong tình hình ra sao.
Dần dà, người xung quanh đồn đại hai người đang quen nhau.
Tiểu Phong không quan tâm tin đồn.
Cẩm Vân không có lòng dạ bác bỏ tin đồn.
Tưởng Lan thì vẫn bặt vô âm tín.
Lúc này mẹ của Cẩm Vân - Quách Xuân Lan lại rất vui vẻ.
Bà canh giờ con gái đi làm, gọi đến phòng trực tìm Tưởng Lan nhưng trường báo nàng không còn ở đó.
Bà rất hài lòng kết quả này, yên tâm điều dưỡng.
Bà Xuân Lan vui vẻ, cả nhà cũng lấy làm mừng theo.
Hàng tuần Cẩm Vân đi tìm Tiểu Phong nhưng vẫn không có kết quả.
Hàng tuần tiếp theo lại đến trường tìm Tưởng Uy.
Tưởng Uy bị bám riết, nói ra sự thật là biết chỗ Tưởng Lan, nhưng chị cậu dặn cậu không được cho ai biết. Còn nói chị cậu đã có người khác chiếu cố rồi, Cẩm Vân mau chết tâm đi thì hơn.
Sau đó cậu gọi điện thoại cho chị.
Điện thoại rất nhanh liền kết nối, cậu nhờ người bắt máy gọi giùm Tưởng Lan, chỉ chốc lát sau trong điện thoại truyền đến giọng Tưởng Lan.
"Alo?"
"Chị, là em."
"Tiểu Uy, có chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi chị ta lại tới nữa, em đã theo lời chị dạy nói lại với chị ta. Chị ta nghe em nói xong mặt đều bị dọa trắng bệch, bây giờ vẫn còn chưa đi, vẫn đứng lù lù bất động ở bên kia. Chị ơi, làm sao bây giờ? Chị ta cứ như vậy có khi nào xảy ra chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát mới đáp: "Trông chị ấy có được khỏe không? Có gầy đi không?"