- Lần này nhờ có Trần Ngu Hầu, bằng không gặp phiền phức lớn!
Lý Giáng quả thực lo lắng, thám tử đối phương xuất hiện cách địa điểm quân chủ lực đóng quân ngoài năm dặm, không biết đã phát hiện ra bọn hắn hay chưa?
- Ta chỉ hỗ trợ một chút, coi như không có ta, tin tưởng Lý tướng quân cũng sẽ phát hiện ra thôi!
Lý Giáng cười khổ một tiếng nói:
- Không nói gạt ngươi, trinh sát chúng ta đã bị diệt gần hết, ta được đại soái phái tới tổ kiến tạm thời tổ trinh sát, trước đó ta là chỉ huy sứ bộ binh, chưa hề tiếp xúc qua trinh sát, bao quát năm mươi tên thủ hạ cũng chọn từ tổ kỵ binh ra, tất cả đều không có kinh nghiệm, căn bản không chú ý tới động tĩnh của đàn chim.
- Các ngươi là nhánh quân nào?
Trần Khánh lúc này mới nhớ tới, Phú Bình đại chiến hết thảy có tám đội quân Tống tham chiến.
- Trần Ngu Hầu, ngài biết không?
Lý Giáng vén tóc lên, Trần Khánh thấy rõ tám chữ trên trán hắn "Lòng son báo quốc, thề giết Kim tặc".
Trần Khánh ngưng mắt, đây chính là Bát Tự Quân tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử!
Ngay cả Nhạc Phi cũng xuất thân từ đây.
Trong lòng Lý Giáng đã động ý niệm ái tài, Trần Ngu Hầu này trí dũng song toàn, lại có kinh nghiệm, đúng là tướng lĩnh cần nhất trong trinh sát doanh bọn họ.
Lý Giáng suy nghĩ một chút nói:
- Trần Ngu Hầu là người của Hoàn Khánh Quân nhỉ!
Trần Khánh gật gật đầu, kỳ thật hắn cũng không biết mình thuộc về đội quân nào, hắn đã cầm tấm đồng bài Ngu Hầu này, vậy cũng chỉ có thể thừa nhận.
- Ta cho ngươi một lời đề nghị, đến quân doanh, ngươi tốt nhất đừng nói mình là người của Hoàn Khánh Quân.
- Vì cái gì?
- Binh bại lần này chính là do Hoàn Khánh Quân đưa đến, tất cả mọi người hận thấu xương đối với các ngươi!
Trần Khánh ngạc nhiên, hắn thầm hô không ổn.
... ....
Đoàn quân của Vương Ngạn ẩn thân tại một sơn cốc bên ngoài năm mươi dặm, lần này Phú Bình thảm bại, Bát Tự Quân hắn cũng bị tổn thất nặng nề, một vạn ba ngàn quân chỉ còn lại sáu ngàn người, tổn thất một nửa.
Trần Khánh chờ đợi chốc lát bên trong một gian lều nhỏ, mảnh lều bỗng được vén lên, xuất hiện một vị đại tướng, người mặc ô chùy giáp, đầu đội đầu mâu cánh phượng, eo mang một thanh chiến kiếm, tuổi chừng ba mươi bảy ba mươi tám, khuôn mặt thô dài, tướng mạo oai hùng, ánh mắt sắc bén.
Bạn đang đọc bộ truyện Phong Hầu tại truyen35.shop
- Các ngươi ai là Trần Ngu Hầu?
Trần Khánh không biết hành lễ thế nào, khóe mắt hắn liếc qua, gặp mấy tên tướng lĩnh đều quỳ một chân hành lễ, hai tay ôm quyền.
Hắn cũng học theo, một chân quỳ xuống ôm quyền nói:
- Ti chức Trần Khánh!
- Ta là đô thống chế Vương Ngạn, nghe nói ngươi không chỉ xử lý chín tên kỵ binh thám báo Nữ Chân, còn phát hiện đám thám tử ngay gần nơi đóng quân, đồng thời bắt sống bọn chúng?
- Không phải công lao của một mình ti chức, nếu không phải Lý tướng quân kịp thời phái ti chức đi chặn đường, bọn hắn sẽ chạy mất.
Vương Ngạn khen ngợi gật đầu, lại hỏi:
- Ngươi là người phương nào? Tòng quân được mấy năm rồi?
- "Hồi bẩm đại soái, ti chức là người Thái Nguyên, tòng quân được ba năm.
Ngừng một chút, Vương Ngạn lại hỏi một vấn đề không liên quan cho lắm:
- Ngươi có biết chữ không?
Trần Khánh không hiểu ra sao, ôm quyền nói:
Ti chức là Ngu Hầu, cho nên vẫn có thể đọc viết.
Vương Ngạn ý vị thâm trường nhìn hắn một cái nói:
- Cơ hội là lưu cho người có dũng khí, nếu như ngươi tán thành Bát Tự Quân, vậy liền lưu lại đi!
Trần Khánh thở dài một hơi, nếu như Vương Ngạn tiếp tục hỏi, hắn sẽ bị lộ tẩy.
... ...
Mưa rốt cục tạnh, bầu trời vẫn âm u.
Vương Ngạn ngước nhìn bầu trời, trong mắt tràn ngập lo nghĩ, bọn hắn mặc dù bắt được thám tử Nữ Chân, nhưng lại để xổng hai tên thám tử khác, đối phương đã phát hiện tung tích của bọn họ.
- Đại soái, đêm nay nhất định phải xuất phát.
Phó tướng Phó Tuyển đứng một bên nhỏ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!