Trần Khánh rút lấy một thẻ, bên trên có khắc chữ sinh, Phó Tuyển ngạc nhiên nói:
- Vậy vì sao ngươi muốn lưu lại?
Trần Khánh bẻ gẫy tấm thẻ trong tay, bình tĩnh nhìn chăm chú Phó Tuyển nói:
- Tại sự sống và cái chết trước mắt, cũng không phải mỗi người đều tìm lợi tránh hại, yểm hộ quân chủ lực rút lui là chức trách của trinh sát, nếu không may vì nước bất hạnh bỏ mình, đấy cũng là vinh quang của Trần Khánh ta!
Nói xong, Trần Khánh không thèm liếc nhìn Phó Tuyển liền quay đầu giục ngựa rời đi.
Phó Tuyển ngơ ngác nhìn tấm thẻ sinh gẫy đôi dưới đất, thật lâu, hắn thở thật dài một tiếng, giục ngựa chạy về phương nam.
Các binh sĩ lục tục rút thăm, người rút phải thẻ tử đều lưu lại.
Không có cáo biệt, cũng không có an ủi, sinh tử quyết định bởi nháy mắt rút thăm.
Năm ngàn quân chủ lực rời đi, để lại một ngàn binh sĩ lẻ loi trơ trọi trên vùng đất hoang dã.
Trần Khánh chợt phát hiện Lý Giáng cũng lưu lại:
- Chỉ huy sứ, vì sao ngài cũng lưu lại?
Lý Giáng cười nhạt một tiếng nói:
- Ta rút được thẻ tử, đương nhiên phải ở lại, lại nói cũng nên có một vị chỉ huy sứ đến thống lĩnh một ngàn huynh đệ chứ!
- Đồ chó hoang Phó Mặc Sơn, hắn rõ ràng rút được thẻ tử lại không chịu lưu lại!
Lên tiếng là Lưu Ngũ, Triệu Tiểu Ất rút được thẻ tử, hắn không rút thăm mà lựa chọn lưu lại, bọn họ vốn chính là leo ra từ đống người chết, cho nên sinh tử coi nhẹ.
Lý Giáng lắc đầu:
- Sống chết trước mắt, mỗi người đều sẽ có lựa chọn của mình, chỉ cần chúng ta xứng đáng với lương tâm của mình là được. Trần Đô đầu, để các huynh đệ tập hợp đi!
... ...
Một ngàn binh sĩ cấp tốc tập kết.
Bạn đang đọc bộ truyện Phong Hầu tại truyen35.shop
- Chúng ta đều biết tiếp tục vận mệnh sẽ ra sao? Chết cũng không sợ, quốc nạn trước mắt, mỗi người đều sẽ chết, nhưng chết cũng có nhiều kiểu, là sâu kiến bị giẫm chết, hay là làm đại trượng phu oanh oanh liệt liệt chết đi?
Thanh âm càng ngày càng cao:
- Chúng ta đều là quân nhân, quân nhân có thể chết trên sa trường là bực nào may mắn, các huynh đệ, con cháu hậu thế sẽ nhớ đến chúng ta, hôm nay phải để Nữ Chân Thát tử nếm sự lợi hại của chúng ta!
Lý Giáng nâng mâu hô to:
- Giết Thát tử Nữ Chân!
Một ngàn binh sĩ đồng thời nâng mâu hô to:
- Giết Thát tử Nữ Chân!
Giờ khắc này nhiệt huyết trong lòng Trần Khánh sôi trào, hắn hận không thể lập tức dấn thân vào chiến trường quyết tử chiến với quân địch!
Lý Giáng giơ cao tay Trần Khánh hô to:
- Các huynh đệ, đây là Trần Đô đầu, từ giờ trở đi, hắn là phó tướng của ta, nếu như ta bỏ mình, hắn chính là chủ tướng, đại quân xuất phát!
Lý Giáng cùng Trần Khánh suất lĩnh quân đội chạy về phía đông, chưa vọt được qua mười dặm, mặt đất bắt đầu rung lên, chỉ thấy nơi xa vài dặm một vệt đen kịt, vệt đen cuốn theo bụi vàng mù mịt.
Một ngàn quân Tống lập tức phân ra sau đó xếp ba mươi người thành một tổ trường mâu trận, đây là chiến thuật bộ binh giao đấu tốt nhất, lợi dụng lực lượng tập thể chống lại quân địch.
Lý Giáng cùng Trần Khánh ở giữa đại quân, nhìn qua kỵ binh Nữ Chân càng lúc càng gần, sát khí tràn ngập thiên địa.
Lý Giáng cười nhạt một tiếng:
- Trần Đô đầu, ngươi rút phải thẻ sinh nhỉ!
Trần Khánh gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Đây là kế sách của ta, cho nên đương nhiên ta muốn lưu lại!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!