Trong kho đồn trú có rất nhiều vật tư, lương thực, muối, thuốc trị thương, trường mâu, chiến đao, giáp da, cung nỏ, tên, những thứ bọn họ cần đều có.
Có lẽ do quân Tống đồn trú tại đây rút đi vội vàng, cho nên đại bộ phận vật tư đều chưa kịp mang theo.
Trần Khánh không hiểu hỏi Dương Hoa:
- Làm sao ngươi biết nhất định sẽ có vật tư vũ khí?
Dương Hoa giải thích nói:
- Lúc trước ti chức ở quân thành Thái Bình, đồn trú Phường Châu, khi thành chủ rời đi có mệnh lệnh, không được phép tiêu hủy tất cả vật tư, toàn bộ niêm phong cho nghĩa quân, lúc trước Bát Tự Quân chúng ta rút lui khỏi Thượng Đảng cũng giống như vậy, đại lượng vũ khí và vật tư đều để lại cho nghĩa quân nơi đó.
Thì ra là thế, Trần Khánh đã hiểu.
Hắn tiến lên nhặt lấy một cây bộ cung lớn, nói cho cùng đây không phải bộ cung, mà là cung thủ thành, ngoại hình rất giống trường cung nước Anh hậu thế, ước chừng cao ngang thân người lớn, dùng ba thước binh tiễn.
Bất quá loại trường cung binh tiễn trước mắt chỉ có thể đối phó với bộ binh mặc giáp da phổ thông, không thể bắn thủng thiết giáp kỵ binh trinh thám Nữ Chân.
Đối phó với kỵ binh trinh thám Nữ Chân nhất định phải dùng nỏ quân dụng có sức xuyên thấu mạnh mẽ hơn.
Trần Khánh đặt bộ cung xuống, một đồ vật khiến hắn chú ý tới.
Tận cùng bên trong nhất dựa vào góc tường là mười chiếc xe kéo bằng gỗ, Trần Khánh chỉ coi nó là xe kéo bởi vì phía dưới có bốn bánh xe gỗ.
- Đó là cái gì?
Trần Khánh chỉ vào một chiếc xe kéo hỏi.
- A!
Mấy tên vui mừng kêu to:
- Là máy bắn nỏ!
Bạn đang đọc bộ truyện Phong Hầu tại truyen35.shop
Xe bắn nỏ chính là sàng nỏ, thời kì Lưỡng Hán đã có, liên nỗ của Gia Cát Lượng chính là lợi dụng sàng nỏ chế tạo thành, một lần có thể bắn ra mười mũi tên.
Mà thời kỳ Tống triều kỹ thuật quân sự đạt đến đỉnh phong, máy bắn nỏ càng được tinh chế, một lần có thể bắn ra năm mũi tên sắt, ngoài năm trăm bước có thể bắn thủng thiết giáp quân địch, sát thương lớn mà thao tác lại đơn giản, năm binh sĩ có thể điều khiển sành nỏ.
Thế mà lại phát hiện máy bắn tên cùng đại lượng vật tư trong quân trại bị phong tồn, điều này khiến cho binh sĩ quân Tống tuyệt vọng lại dấy lên hi vọng.
... ...
- Các vị huynh đệ, chúng ta giết ra từ vạn quân mã, thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, nhân số truy binh tuy gấp ba lần chúng ta, nhưng người Nữ Chân chỉ có ưu thế kỵ xạ, công thành không phải sở trường của bọn chúng.
Chúng ta ở trên cao, có công sự phòng thủ, có máy bắn tên, có lương thực, đây chính là ông trời cho chúng ta đường sống, các huynh đệ, chúng ta không phụ ông trời, nhất định có thể là người thắng sau cùng!
Trần Khánh giơ cao trường mâu nghiêm nghị hô to:
- Thương thiên có mệnh, chúng ta tất thắng!
- Tất thắng! Tất thắng!
Chín mươi tám tên lính đồng thời vung tay hô lớn, sĩ khí tăng vọt.
Trần Khánh chia chín tám người thành năm đội, bổ nhiệm Ngũ trưởng có kinh nghiệm tác chiến phong phú làm áp đội.
Các binh sĩ lập tức hành động, từng bó trường mâu và mũi tên được chuyển ra, mấy chục thanh nỏ quân dụng cùng mười máy bắn tên được di chuyển ra ngoài.
- Đô đầu, bọn chúng tới!
Lính gác đứng trên bệ đá hô to.
Trần Khánh nhanh chân chạy tới cửa doanh, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy chân núi dày đặc binh sĩ Nữ Chân, khoảng cách với quân trại chừng trăm bước, tay đều cầm trường mâu cùng lá chắn, ước chừng sáu bảy mươi người từng bước tiến tới quân trại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!