TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Thẩm Ích đã hôn mê một ngày. Đại phu tới băng bó vết thương và kê thuốc nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm.
Vệ Lê đang coi sóc hắn bên giường, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng lạch cạch. Quay lại, nàng thấy bà cụ Thẩm một tay bưng bát, một tay chống gậy run rẩy bước vào.
Vệ Lê vội vàng đứng lên đỡ bà, tiếp nhận cái bát nóng hổi kia: “Bà nội, bát này cho Ký Bình ạ? Nhưng huynh ấy vẫn chưa tỉnh.”
Bà cụ Thẩm lắc đầu, nhìn nàng chăm chú nói: “Đây là canh sườn ta hầm cho con, hai ngày nay bắt con phải chịu ấm ức rồi, do bà nội không tốt, bà nội có lỗi với con.”
“Bà nội đừng nói vậy. Bà nội, nội muốn làm con giảm thọ sao ạ.” Thấy bà nội vẫn cau mày, Vệ Lê ra vẻ thoải mái nói: “Canh này cho con hả? Vậy con ăn nha.” Dứt lời, nàng múc một muỗng lớn đưa vào miệng.
Bà cụ Thẩm muốn nói lại thôi, thoáng thấy Thẩm Ích cựa mình dường như sắp tỉnh lại, vội nói: “Lê nha đầu, vậy sau này con còn kể chuyện cho ta không?”
Vệ Lê bật cười, nói như đang dỗ trẻ con: “Đương nhiên rồi, bà nội đáng yêu như thế, sao lại không kể chuyện cho nội nghe được chứ ạ?”
Bà nội yên lòng khẽ vỗ lên tay nàng, mỉm cười một cách khó hiểu rồi lui ra ngoài và trở tay đóng cửa lại.
Vệ Lê đang buồn bực, bỗng nghe Thẩm Ích sau lưng khẽ gọi nàng hai tiếng.
Lúm đồng tiền xuất hiện, Vệ Lê chạy về bên hắn, ân cần hỏi: “Huynh thấy thế nào rồi? Vết thương còn đau không?”
Thẩm Ích khoác một tay lên trán, cười khổ nói: “Ta thật sự càng ngày càng vô dụng quá, một vết thương nhỏ như vậy mà cũng hành sốt.” . Hã???? ????ì???? đọc ????????ang chính ở — ???? ????U????????????u????ện.????n —
“Xuỳ xuỳ xuỳ, không được phép nói mình như vậy. Vết thương không được xử lý tốt đều sẽ sốt thôi mà.” Vệ Lê cầm chén thuốc qua, nói: “Nào, uống thuốc đi.”
Thẩm Ích yếu ớt muốn ngồi dậy, Vệ Lê rất tự giác tới đỡ hắn rồi thổi từng muỗng thuốc đút cho hắn.
Vị đắng gay mũi, Thẩm Ích nhắm mắt lại. Thừa cơ Vệ Lê cúi đầu thổi thuốc, hắn trộm mở một mắt ra nhìn nàng, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại để nàng từ từ đưa thuốc vào miệng hắn.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Chẳng bao lâu sau, trên đường phố đã được dán đầy bố cáo. “Phi Thoa Ký” bị cấm diễn, Lạc Nguyệt Dung cũng bị cấm diễn ba tháng. Những kim chủ bỏ vốn đều buồn bã ưu sầu, thậm chí có người còn thầm mắng Lạc Nguyệt Dung vài câu.
Doãn Phi Khanh đứng bên ngoài đám đông, âm thầm siết chặt nắm đấm sau lưng. Đây là một cơ hội tuyệt vời dành cho y.
Trên đường về nhà thầy Đỗ, y luôn suy nghĩ về giọng hát, đôi chân vô thức múa bộ khi diễn tuồng, vậy nên những cụ già đụng phải y đều tưởng y bị trúng tà.
Chưa bước vào nhà, mùi hoa hoè xộc vào mũi đã quyến rũ linh hồn y.
Y rẽ vào sân và không ngoài suy đoán thấy Vệ Lê đang cười nhẹ nhàng chờ y.
“Vệ tỷ tỷ.” Doãn Phi Khanh cười rạng rỡ, vui mừng gọi.
Vệ Lê mang cho hắn một cái ghế nhỏ. Hai người ngồi xuống bên bàn đá rồi cùng nhau cầm một miếng bánh hoa hòe lên.
“Học thế nào rồi?” Hầu như ngày nào Vệ Lê cũng ghé quá để hỏi thăm y.
Phi Khanh đáp: “Tiên sinh dạy đệ rất nhiều. Lúc trước chỉ bảo đệ tới gánh nước đốn củi, tuy lần nào ông ấy cũng chê đệ nhưng thật ra đang chỉ cho đệ cách luyện tập để ổn định nửa phần dưới của mình.”
Vệ Lê gật đầu như có điều suy nghĩ. Trước đó thầy Đỗ nói cho nàng rằng công phu của Doãn Phi Khanh không giỏi, thêm nữa từ nhỏ đệ ấy đã yếu ớt cần phải bù đắp về phương diện này, nhưng giọng hát của đệ ấy lại có phần trội hơn thầy Đỗ. Khi đó, Vệ Lê sửng sốt, có thể nghe Đỗ Đồng Bồi khen ngợi một người là chuyện khó hơn lên trời, huống hồ còn khen người này có năng lực hơn ông ấy.
Doãn Phi Khanh tiếp tục nói: “Đỗ tiên sinh cũng sửa chữa kiểu hát cho đệ, quả nhiên bây giờ đệ hát không bị tốn sức nữa.”
Vệ Lê cười công nhận, hỏi: “Hiện tại Lạc Nguyệt Dung đã bị cấm diễn ba tháng, đây là một thời cơ cực tốt cho cả ta và đệ, nếu ta cho đệ một bộ hí kịch mới thì đệ có thể nổi tiếng không?”
“Ừm...” Doãn Phi Khanh không tự tin, cúi đầu ngẫm nghĩ.
“Ừm ừm cái gì, nổi chứ.” Đỗ Đồng Bồi bưng một chén đậu phộng lớn từ nhà bếp ra.
Nghe xong, Vệ Lê biết chuyện có thể thành công. Nắm một nắm đậu phộng, nàng cau mày: “Nhưng nữ chính con đang viết là một nữ tử phong trần, con không nắm chắc điệu bộ phải thế nào mới đúng.” Vừa nói, nàng còn vặn eo, xoay mông, chọc Đỗ Đồng Bồi phải ghét bỏ.
Doãn Phi Khanh cũng khó xử: “Đệ lại càng không biết nên diễn thế nào mới tốt.”
Hai người cùng nhìn thầy Đỗ, nhưng ông chỉ nhấp miếng trà rồi nói: “Nhìn ta làm gì? Ta, ta cũng chưa từng đi, đi tới mấy chốn như thế. Mấy đứa cứ tới thanh lâu tìm linh cảm chẳng phải là được à.”
“Đến thanh lâu?” Doãn Phi Khanh và Vệ Lê đồng thanh.
“Sao thế? Giật mình vậy làm gì? Mấy đứa làm để sáng tác nghệ thuật, quang minh chính đại mà!”
Vệ Lê nghe sống lưng mình lạnh buốt. Đỗ Đồng Bồi nói tiếp: “Nhưng Vệ nha đầu à, thật sự lâu rồi ta chưa thấy con đóng vai nam nha.”
Bạn đang đọc bộ truyện Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ, truyện Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ , đọc truyện Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ full , Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ full , Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ chương mới