Sau khi đi được một đoạn, tuỳ tùng của Diệp Tố Đông dần rẽ sang ngõ khác, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Tố Đông cùng với Hàn Bách hai người thúc ngựa bước đi.
Càng rời xa sông Tân Hoài, người đi đường ngày càng thưa dần, ánh đèn ảm đạm, cả con đường dài nhuốm vẻ thê lương.
Ngoảnh đầu nhìn những ánh đèn rực rỡ ở bên kia song Tần Hoài khiến Hàn Bách có cảm giác nuối tiếc, chưa đến chỗ xem náo nhiệt đã sinh lòng hối hận. Hiện tại lại muốn thay đổi chủ ý sao? Như vậy thật không có ý tứ.
Đang mải suy nghĩ, Diệp Tố Đông nói: “Chuyên sứ đại nhân, con đường này tuy hiện tại tối tăm vắng lặng nhưng ban ngày thì náo nhiệt không biết bao nhiêu mà kể."
Hàn Bách tỉnh lại, dụng tâm đánh giá. Lữ quán, phạn điếm, tửu lâu mọc san sát hai bên. Kiến trúc hai bên đường được dựng theo kiểu mái ngói gác lên kết cấu gỗ, từ ba đến năm gian thậm chí là bảy, tám gian. Hàng theo hàng, bề rộng chỉ chiếm một đến hai gian, xem ra không gian ở bên trong lại càng rộng rãi.
Đi hết con đường là một tòa đại môn lâu, cổng vào là tam quan hai tầng, cửa chính có tay nắm bằng đồng, tạo thành điểm nhấn cuối đường. Bên trong môn lâu đèn đuốc sáng bừng, như lạc vào một thế giới khác.
Diệp Tố Đông mỉm cười nói: “Tòa môn lâu này được dựng ngay từ buổi đầu lập phái tây Ninh, là nơi bước vào đạo tràng, cũng là nơi nhân sĩ giang hồ đên kinh sư không thể không đến ghé thăm.” Câu cuối cùng còn ẩn chứa ngạo ý.
Hàn Bách thấy đã đến nơi mà tùy tùng của Diệp Tố Đông vẫn chưa thấy tên nào quay lại, nhịn không được hỏi: “Không biết quý thuộc hạ của ngài đã đi đâu?” Diệp Tố Đông thuận miệng đáp: “Nếu cả đại đội nhân mã chúng ta kéo đến đạo tràng vậy thì ai cũng biết mục đích của chúng ta đến đây là gì, sẽ đả thảo kinh xà. Không bằng sai bọn chúng canh giữ những nơi trọng yếu, nghe thấy động tĩnh có thể ngăn chặn, còn hơn là cứ túm tụm lại một chỗ.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào cổng.
Những đệ tử giữ cửa trong trang phục màu xanh, trước ngực có thêu một con bạch long cung kính hướng về Diệp Tố Đông thi lễ.
Đi hết con đường rải đá, hai người bước lên bậc đá dẫn lên luyện võ đài. Hơn mười đệ tử giữ cửa hướng bọn hắn thi lễ.
Hàn Bách thầm cảm thấy quy củ ở Tây Ninh phái thật sự dọa người, có điều có Chu Nguyên Chương ở sau chống lưng như vậy cũng khó trách.
Bước lên bậc cao nhất, toàn bộ hình thế của luyện võ thính rõ ràng lọt trong tầm mắt.
Luyện võ thính chia làm hai phần bên trong và bên ngoài, trên mặt đất trải đầy những chiếc thảm được tết lại bằng cỏ khô.
Phía bên ngoài chỉ chiếm một phần mười diện tích của toàn thính, ngồi đầy đệ tử, chăm chú nhìn về không gian rộng rãi phía bên trong có thể chứa cả trăm người cùng hươ đao muốn gậy cùng một lúc. Bên trong luyện võ thính rộng rãi chẳng kém gì Phụng Thiên điện những đệ tử mặc y phục thêu viền vàng chia nhau ngồi thành tám hàng, đều tập trung ở phía gần cửa để chừa ra một khoảng không gian lớn phía bên trong.
Hai tên đệ tử lúc này đang đao qua kiếm lại, so tài vẫn chưa phân thắng bại.
Hai bên đại sảnh mỗi bên bày hai mươi chiếc ghế, người được ngồi ở đó rõ ràng ở trong phái phải có thân phân cực cao.
Sau lưng những người ngồi trên ghế là hơn mấy chục tên đệ tử, đang chăm chú theo dõi hai người đang luyện võ ở giữa sân.
Đối diện với đại môn là khán đài một tầng, trên đó chỉ bày biện mười hai chiếc ghế. Sau lưng là chiếc bình phong mười sáu tấm xếp thành hình chữ Hồ, trên mỗi tấm đều là những bức tranh phong cảnh sơn thủy hữu tình, càng cho thấy thân phận tôn quý của những người được ngồi trên khán đài.
Lúc này có ba người đang ngồi ở vị trí quan trọng nhất này. Trong đó có một vị nho sinh trung niên tướng mạo đường đường, hai mắt như điện thấy hai người vừa bước vào liền gật đầu chào hỏi, kêu bọn hắn đi qua, không chút nào xa cách, khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Bên phải hắn là một lão giả tóc dài trắng xóa, một chân đặt hẳn lên ghế, đôi ưng nhãn chăm chú theo dõi hai tên đệ tử đang tỉ thí. Tư thế ngồi như vậy đáng lẽ rất khó coi nhưng kỳ lạ là bộ dạng lão ta ngồi như vậy vừa rất đẹp mắt lại mang vẻ tự nhiên khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.
Người còn lại là một nam tử tuổi chưa quá ba mươi, ngồi tại chiếc ghế bên trái ngoài cùng phía đông, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, tràn đầy anh khí. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã được ngồi cùng hàng với nguyên lão của Tây Ninh phái, không cần nói cũng biết thân phận của hắn thật không tầm thường, chỉ không biết là thần thánh phương nào?
Diệp Tố Đông dẫn Hàn Bách xuyên qua lối đi giữa đám đệ tử, vòng sau lưng đám đệ tử đang đứng đằng sau hàng ghế bên phải đi đến chỗ đám người nho sinh trung niên kia đang ngồi, giải thích: “Những đệ tử được người tiến cử so với những đệ tử bình thường thì cao hơn một bậc, nhưng đó chỉ là lúc mới vào, còn chưa nhập thất, chỉ có những đệ tử được sư phó cho phép mới có thể bước vào luyện võ thính.
Tiếng chuông vang lên, một cặp đệ tử khác cầm kiếm đi ra tỉ thí.
Hàn Bách thấy võ công bọn họ cũng bình bình, lại không thấy bóng dáng Trang Thanh Sương, trong lòng buồn bực, đôi lần đưa mắt liếc qua gã thanh niên tuấn tú đang ngồi một mình một góc khán đài.
Người này trừ lúc hắn vừa mới lên khán đài thì khẽ gật đầu mấy cái xem như chào hỏi ra, còn lại cứ nhíu mày trầm tư, không để ý đến những người khác xung quanh làm hắn không nhịn được mà nảy sinh hiếu kỳ.
Diệp Tố Đông đi theo hầu hạ Chu Nguyên Chương, vô cùng hiểu rõ pháp môn “nhìn mặt đoán tâm trạng” liền nghiêng đầu qua thấp giọng nói: “Đại nhân không nên thấy kỳ quái, hắn là con trưởng của Yến Vương tên là Chu Cao Sí. Bọn ta đều gọi hắn là Tiểu Yến Vương, văn võ toàn tài, là một nhân vật phi thường.”
Thượng Quan Ưng cùng Lăng Chiến Thiên thấy người đẩy cửa lao ra chính là Càn Hồng Thanh, đại xuất ngoại ý, nhất thời sửng sốt không nói nên lời.
Hai người Thượng Quan Ưng và Lăng Chiến Thiến trước cuộc chiến ở Nộ Giao đảo đã nhận được tin Phong Hàn chiến tử. Trận chiến ở Hoa giới khiến danh tiếng Chân phu nhân nổi như cồn chỉ trong một đêm, nhưng không biết được Càn Hồng Thanh cũng tham dự trong đó.
Thích Trường Chinh đã từng đáp ứng với Càn Hồng Thanh không đem chuyện nàng cùng Phong Hàn ẩn cư chốn điền viên báo cáo cho Thượng Quan Ưng nên trong thư Thích Trường Chinh cũng không đề cập tới chuyện này.
Càn Hồng Thanh đỡ lấy Thượng Quan Ưng, ôn nhu cởi áo ngoài cho hắn, thấm vết máu đen nơi chỗ bị thương trên cánh tay, thê lương nói: “Nhất định là do ả Chân phu nhân đó gây nên rồi. Ai có khả năng đả thương chàng trước mắt Lăng phó tòa chứ?”
Thượng Quan Ưng trong lòng nhớ tới chuyện trước đây, thật muốn thưởng cho nàng một tát, nhưng nhìn vẻ mặt thê lương của nàng lại phát ra thứ ánh sáng thần thánh, những lời cay độc chẳng thể thốt nên, chỉ phẫn uất nói: “Nếu không phải thấy ngươi từ am ni cô đi ra thì ta đã sớm rút kiếm đâm chết ngươi rồi, cút vào trong đi!”
Càn Hồng Thanh khẽ mỉm cười thấp giọng nói: “Nếu chàng thật sự muốn giết Hồng Thanh thì thiếp nhất định sẽ rất cảm kích chàng."
Mùi hương trên thân thể nàng bay vào mũi khiến trong lòng Thương Quan Ưng không khỏi mơ hồ.
Vì sao ta lại không đẩy ả ra?
Vừa mới tái hôn chưa lâu, cớ sao có vẻ như ta không kháng cự được bộ dáng yếu đuối của ả?
Ta không phải vẫn hận ả thấu xương đó sao?
Nhưng ả đã thật sự thay đổi: hơn nữa thay đổi rất nhiều, trở nên thanh đạm tự nhiên không chịu bất kỳ điều gì ước thúc.Tựa như một ngọn cỏ đón gió nhảy múa trược tự nhiên.
Thượng Quan Ưng chán nản nỏi: “Ta bây giờ là kẻ bại trận, không có tâm tình để so đo với nàng, xin Càn tiểu thư hãy quay trở về, hi vọng từ nay về sau nàng có thể sống những tháng ngày an nhàn tĩnh tại.” Tiếp đó miễn cưỡng từ trong lòng nàng đứng lên.
Lăng Chiến Thiên vỗ vai Thương Quan Ưng, hét lớn: “Bang chủ, chậm đã!” Quay về phía Càn Hồng Thanh lúc này bị nước mưa làm cho ướt sũng, lộ ra những đường cong mỹ lệ hỏi: “Vừa rồi vì sao Càn tiểu thư vừa nhìn đã biết là do Chân phu nhân hạ thủ?”
Càn Hồng Thanh bình tĩnh đáp: “Phong Hàn cũng bị chết y như vậy, ta sao có thể không biết đây?”
Lăng Chiến Thiên cùng Thượng Quan Ưng đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới hiểu sau khi Phong Hàn được sự ủy thác của Lãng Phiên Vân đem Càn Hồng Thanh rời khỏi Nộ Giao đảo, từ đó hai người cùng sống chung một chỗ.
Lăng Chiến Thiên cũng không còn hứng thú hỏi lại chuyện cũ, nói: “Ưng nhi mau vào trong đi! Người cần phải lau khô thân thể băng bó vết thương, những chuyện đó Hồng Thanh cũng có thể giúp đỡ. Cái chết của Phong Hàn để đổi lấy mạng của Trường Chinh, ân oán gì cũng xem như xóa sạch!”
Thượng Quan Ưng chỉ biết cười khổ, nghe lời tiến vào trong am.
oOo
Lãng Phiên Vân lúc này đang ngồi trên lan can đá của Lạc Hoa kiều, mải mê ngắm dòng sông thơ mộng phản chiếu ánh đền rực rỡ hai bên bờ.
Trong lòng lại nhớ đến cái ngày đẹp nhất trong cuộc đời mình.
Ngay khi Kỷ Tích Tích đưa ra điều kiện nếu đoán được hai chuyện trong lòng nàng muốn hỏi thì sẽ gả cho mình, Lãng Phiên Vân ngỡ ngàng hỏi: “Vậy không phải rõ ràng tiểu thư muốn gả cho ta, nếu không sao lại dùng chuyện dễ dàng như vậy để làm khó ta?”
Kỷ Tích Tích vui vẻ đáp: “Nếu người khác có lòng tự tin lớn như vậy nhất định sẽ khiến Tích Tích sinh phản cảm, nhưng Lãng Phiên Vân chàng lại có thứ khí độ dứt khoát mau lẹ khiến người ta phải tò mò. Vậy chàng mau đoán đi!” Tiếp đó khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Cho dù là sai, Tích Tích cũng sẽ không phủ nhận để rồi gả cho chàng. ÀI! Tiểu nữ sao có thể để tuột mất cơ hội bỏ đi tất cả mọi chuyện mà cao chạy xa bay đây?”
Lãng Phiên Vân thư thả ngồi xuống ghế, mỉm cười nói: ‘Hai vấn đề của tiểu thư không ngoài “người này là ai?” và ”hắn đang nghĩ cái gì?” đúng không?”
Kỷ Tích Tích đầu tiên tròn mắt ngạc nhiên, tiếp theo bật cười thanh âm như chiếc chuông nhỏ, nhẹ nhàng bước tới ngồi lên đùi hắn, như nửa mừng nửa hờn dỗi đáp: “Chàng chơi ăn gian!” Nàng trách cũng không phải không có lý do.
Nàng muốn Lãng Phiên Vân đoán chính xác, tỉ mỉ chuyện trong lòng nàng đang nghĩ, tỉ như nàng vì sao lại có hứng thú với chàng, còn mời chàng lên thuyền đại loại như thế.
Nhưng là hai điều mà Lãng Phiên Vân đoán nghiễm nhiên đã bao hàm hết tất cả. Điều đó khiến Kỷ Tích Tích trong lòng không phục nhưng tình bất tự cấm lại ngồi trong lòng hắn làm nũng, đã cho thấy rõ ràng nàng vừa gặp đã yêu, đem phương tâm của mình trao cho hắn.
Lãng Phiên Vân giang tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ngửi mùi hương trên người nàng tỏa ra, hưởng thụ cảm giác tiêu hồn hai cặp đùi tiếp xúc nhau khiến người say tâm túy, bình tĩnh nói: “Lãng Phiên Vân ta từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gian trá, nhưng hôm nay là lần đầu tiên phá lệ, đều nhờ tiểu thư ban tặng.” Kỷ Tích Tích nghe xong như được tiếp thêm can đảm, hôn lên má hắn một cái, chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu không chịu thua nói: “Vậy Tích Tích không phải đã mang trọng tội rồi sao, buộc chàng phải phá giới.”
Tay Lãng Phiên Vân càng ôm chặt lấy nàng. Kỷ Tích Tích khẽ thốt lên, ngã vào trong lòng hắn.