TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trong khu phố cổ của thành phố B, có một con hẻm gọi là Ô Y được kết hợp giữa phong cách kiến trúc cổ và thẩm mỹ hiện đại.
Con hẻm này nằm giữa thành phố mới và khu đại học, do giá nhà đất tăng cao nên người dân bắt đầu đổ về khu phố cũ để chọn nhà ở, sinh viên cũng sẵn sàng ra khỏi cổng trường lúc rảnh rỗi, trường học cách hẻm Ô Y rất gần đã khiến nó dần dần trở thành một trong những nơi tụ tập của sinh viên.
Dòng người tụ tập đã mang lại sức sống mới cho hẻm Ô Y, và hiện nay từ một khu dân cư nó đã từng bước phát triển trở thành một tuyến phố kinh doanh toàn diện, vừa có giá trị mỹ quan vừa có tác dụng thiết thực.
Gần đây tại hẻm Ô Y đã khai trương một quán cà phê hai tầng mới.
Tên của quán ở bức tường bên ngoài đã bị các dây leo sinh trưởng che khuất và không thể nhận ra được.
Mặt tiền của cửa hàng tại phía bên tay trái đặt một tấm biển vẽ hình chú mèo lười đang ngủ trưa, phía trên là số 19 được sơn màu bạc.
Mô hình kinh doanh của cửa hàng chính là cà phê.
Bên trái cửa tiệm là một tấm kính màu đen có viết thực đơn ngày hôm nay, nét chữ mạnh mẽ và cứng cáp, khung trang trí cũng vô cùng tinh xảo, nó không giống như một tấm bảng bình thường mà là một tấm bảng được thiết kế như tác phẩm nghệ thuật.
Ngoài những dòng chữ trên menu, còn có dòng chữ khác màu với nội dung nhắc nhở khách hàng khi bước vào cửa tiệm hãy cẩn thận hai bậc đá ngắn trước cửa, điều này thể hiện được chủ tiệm có bao nhiêu cẩn thận và chu đáo đối với khách hàng của mình.
Qua ô cửa kính bên trái cửa hàng, mọi người có thể nhìn thấy một nam thanh niên đang đứng lau cốc cà phê bên trong quầy pha chế.
Người thanh niên này gọi là Diệp Cửu, anh chính là chủ tiệm của quán cà phê không biết tên này.
Khi Diệp Cửu nghe thấy tiếng chuông bạc ngoài cửa, liền chuyển sự chú ý khỏi chiếc cốc trên tay, nở một nụ cười dường như không hề dao động vì bất kỳ chuyện gì, nhìn lên phía trước bên phải quầy cà phê rồi nói, "Hoan nghênh ghé thăm."
Đứng ở cửa là một thanh niên mặc vest chỉnh tề - áo khoác và cà vạt của hắn giờ đã được khoác lên trên cần kéo của chiếc vali, mặc dù đã là tháng ba, nhưng không khí vẫn còn hơi se lạnh, vẫn chưa đến lúc phải cởi áo khoác.
Điều kỳ lạ hơn nữa là các ghế trong cửa hàng vẫn để trống, nhưng người thanh niên lại phớt lờ tất cả các ghế đó, đi vòng qua bộ bàn ghế màu nâu, bước đến chiếc ghế đẩu tròn bằng gỗ trước quầy và ngồi xuống, "Cho em một tách cà phê đen"
"Được, vui lòng đợi một chút." Động tác của Diệp Cửu rất ổn định, không hề cố ý làm nhanh.
Chỉ là một động tác bình thường nhưng khi anh làm lại sinh ra cảnh đẹp ý vui khó có thể diễn tả bằng lời, phảng phất như đang thưởng thức một buổi kịch yên tĩnh.
Mà ở trong mắt vị khách hàng duy nhất tại cửa hàng, đây dường như là một bức tranh đẹp đẽ đầy mê hoặc.
Giờ phút này, Diệp Cửu giống như nam chính bước ra từ manga, khóe miệng mang nụ cười, động tác trong tay nhẹ nhàng, trong mắt mang theo thần sắc nhu hòa, vài sợi tóc mái dài xuôi theo động tác của anh.
Trên những ngón tay dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng của Diệp Cửu được ánh nắng mặt trời dịu dàng bao bọc lấy.
Khi giọt cà phê rơi dần xuống phin, mùi thơm thoang thoảng dần dần vương giữa hai người ngoài và trong quầy pha chế.
Diệp Cửu chọn một cốc cà phê sứ trắng bình thường, không cố ý trang trí gì cả, chỉ đặt vào một chiếc thìa cà phê có khắc hình một con mèo đồng dạng với cốc và đĩa, khiến cho cốc cà phê vốn trông đơn điệu nay lại mang theo chút màu sắc vui tươi.
Vị khách đưa cà phê đến gần môi, thưởng thức hương thơm êm dịu của nó, vị ngọt xen lẫn vị đắng chen nhau trong lối vào, ở chỗ mà Diệp Cửu không thấy được hắn khẽ siết chặt tay cầm cốc cà phê.
Ánh mắt khó hiểu của hắn từ từ lộ ra vẻ an tâm, sau khi uống hết nửa tách, đặt lại cốc và đĩa trên bàn tâm tình thoáng cái khôi phục như bình thường, "Cửa tiệm này khai trương trở lại từ khi nào?"
"Hôm nay", trong cửa hàng không có khách hàng nào khác, Diệp Cửu không từ chối trả lời câu hỏi của hắn, bắt đầu thu dọn cốc và bình lọc vừa dùng, "Cậu đã từng đến đây chưa?"
"Nói ra thì có chút sâu xa, em nợ người ta một cái ân tình", vị khách nợ nụ cười trả lời, ngón tay của hắn ở dưới quầy cà phê uốn cong và duỗi ra một cách vô nghĩa, hắn dường như không muốn tiếp tục nghĩ xâu xa về chủ đề này nữa, thay vào đó bắt đầu khen ngợi cà phê.
"Độ nóng vừa phải", hắn vừa nói vừa nhấp một ngụm cà phê, để cà phê đọng lại trên đầu lưỡi một lúc rồi mới nuốt xuống, "Nó không lấn át hương vị nguyên bản của hạt cà phê, ngọt ngọt đắng đắng, đây là tách cà phê ngon nhất mà em từng uống từ khi em trở về nước
Diệp Cửu vốn dĩ không muốn cùng khách hàng thảo luận đề tài khác, nhưng thấy hắn chuyển chủ đề, anh liền thuận thế đối với câu khen ngợi của hắn cảm ơn qua, "Cậu quá khen", trong giọng nói lẫn nụ cười đều được điều chỉnh để trông có vẻ tươi tắn hơn một tí.
Vị khách bưng cốc cà phê lên, ánh mắt hoàn toàn chăm chú như thể đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật, "Cốc cà phê này hình như em chưa từng thấy bao giờ?"
Tách mà Diệp Cửu mang ra là một cốc cà phê cỡ vừa, miệng tròn, nhưng trên tay cầm cốc cà phê có khắc một con mèo nhỏ: "Tách vừa mới được giao đến, tình cờ cậu lại là vị khách đầu tiên ghé đến.
Tôi có thể hỏi cậu một chút cảm tưởng được không?"
"Em nghĩ nó rất hợp với anh", vị khách nói như thể đang ám chỉ đến một điều gì đó hoặc cũng chỉ là một lời khen đơn giản.
Bạn đang đọc bộ truyện Phương Đường Và Cà Phê tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phương Đường Và Cà Phê, truyện Phương Đường Và Cà Phê , đọc truyện Phương Đường Và Cà Phê full , Phương Đường Và Cà Phê full , Phương Đường Và Cà Phê chương mới