"Gã lạ mặt?" Tú Hiền ngạc nhiên hỏi. Aoi khẽ gật đầu, kể về năng lực của mình và những gì xảy ra vào cái ngày đi khu thương mại với Đặng Lâm. Tú Hiền nghe xong thì cúi đầu như có điều suy nghĩ. Mấy phút sau, anh lại mỉm cười hỏi. "Một câu cuối cùng thôi. Cái này cũng không liên quan gì đến sự kiện bắt cóc này, nhưng mà tôi có chút tò mò. Có một cậu nhóc nói rằng cô đi vào giấc mơ của cậu ta. Có thật không?" Aoi hết nhìn Jiro rồi lại nhìn Tú Hiền, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu xác nhận. "Đúng là có chuyện đó. Lúc đó tôi muốn kéo cậu ấy vào vùng ý thức của mình. Nhưng mà lại đảo ngược thành tôi vào vùng ý thức của cậu ấy." "Ngài có bị tác dụng phụ gì không?" Jiro ở một bên lo lắng hỏi. Cưỡng ép đi vào vùng ý thức của người khác sẽ rất dễ gây ra tác dụng phụ. Aoi lắc đầu nói, "Tôi vẫn ổn. Lúc đó tôi vừa hạ sốt, cũng không cảm thấy khó chịu." Jiro thở phào nhẹ nhõm, lại đau lòng nhìn vết thương ẩn hiện trên tay Aoi. Tú Hiền ghi chép một lúc, sau đó đứng dậy tỏ ý ra ngoài. Lúc anh đi đến cửa, Aoi chợt gọi anh lại. "Anh Hiền."
"Điện hạ? Cô có gì cần sao?" Tú Hiền quay lại, mỉm cười nói. Truyện hay luôn có tại _ t rumtruyeЛ.Vn _ "Cậu ấy sao rồi?" Aoi lo lắng hỏi. "Cậu ấy đang được điều trị tại bệnh viện trung ương. Tình hình có vẻ khả quan." Tú Hiền trả lời, anh cũng rất ấn tượng về cậu nhóc can đảm ấy. Aoi thở ra một hơi, sau đó nói với Jiro. "Tôi muốn cung cấp một suất bảo trợ cho cậu ấy. Hỗ trợ học tập, sau đó nếu thành tích tương đối ổn có thể đưa sang nước J tiếp tục du học." "Điện hạ, như vậy có ổn không?" Jiro ngần ngại nói. "Không sao cả, tôi sẽ tự mình nói với ông ngoại. Dù sao lúc tôi rơi vào nguy hiểm, cậu ấy cũng sẵn sàng đưa tay nắm lấy tôi." Aoi cười nói, lại cúi nhìn bản tay nở nụ cười dịu dàng. Jiro nhìn Aoi ánh mắt nhu hòa nhớ đến điều gì đó thì trong lòng hơi nhói. Nhưng anh chỉ cúi đầu vâng dạ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!