Trên thực tế đối với những cán bộ cao cấp như hắn mà nói, mọi người đều không muốn chủ động đi theo quân đội có tiếp xúc, nếu không rất dễ dàng bị người cho rằng muốn nhúng tay vào binh quyền, sẽ gây ra phiền toái. - Tư lệnh của chúng tôi là Tây Bắc quân khu Đường Tế Xuyên! Vị quan quân kia hồi đáp. - Nga, là lão Đường sao… Diệp Khai lên tiếng, cũng không quản đối phương nghe hắn xưng hô thủ trưởng của mình là “lão Đường” mà trừng mắt lộ vẻ không hài lòng, chỉ nói một câu: - Hình như tôi không quen với ông ấy, lần trước gặp mặt là vì cần duy trì trật tự, nếu như ông ấy muốn trò chuyện, nể tình ông ấy trị quân xem như cũng chặt chẽ cẩn thận, gặp ông ấy một lần cũng không sao. Tuy Diệp Khai đã đáp ứng nhưng khẩu khí lại rất lớn, làm hai vị quan quân kia không chút hài lòng. Đường Tế Xuyên vốn là phó tư lệnh quân khu Tây Bắc, là tướng lãnh quân hàm trung tướng, ở trong mắt Diệp Khai chẳng khác gì một vị đại gia hàng xóm, điều này làm các quân quan dưới quyền hắn đương nhiên là không chịu phục. Chẳng qua Đường Tế Xuyên trị quân đúng là rất nghiêm khắc, cho nên cho dù bọn họ có tức giận nhưng cũng không dám nói thêm lời gì, chỉ dẫn đường nhóm người Diệp Khai đi tới một tiệm ăn gần bên. Đường Tế Xuyên mặc bộ thường phục, ngồi trong tiệm ăn, chung quanh không có người nào, lại kéo bình phong ngăn chặn tầm mắt nên người khác không nhìn thấy được gì. Lúc này đã qua khỏi giờ dùng cơm giữa trưa, tuy rằng trong tiệm vẫn có khách nhưng không khí cũng đã thoải mái hơn, Diệp Khai đi vào trực tiếp tiến tới trước mặt Đường Tế Xuyên kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Lão Đường nếu không có ý tứ muốn tiếp đón, Diệp Khai cũng không cần chủ động kiểu như vậy, mặc dù đối phương là trung tướng, nhưng Diệp Khai cũng là quan viên cấp chính sảnh, lại còn là thiếu tướng phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, đương nhiên đã có tư cách ngang vai ngang vế. Đương nhiên, nếu thay đổi giáp mặt cùng một vị thượng tướng, Diệp Khai phải biểu hiện khách khí hơn một ít, dù sao thượng tướng ở trong quân đội đã là tồn tại đỉnh cấp rồi, nếu không tính chức vụ trong Quân ủy, cấp bậc đều là giống nhau. Người phục vụ nhìn thấy vội chạy tới rót chén trà, chỉ cảm thấy không khí có chút cổ quái, hơn nữa hai vị khách một già một trẻ trên mặt đều thật trầm tĩnh, ra vẻ không phải tầm thường, cho nên vừa buông bình trà liền vội vàng xoay người rời đi. - Lão Đường, ông tới tìm tôi có chuyện gì? Diệp Khai vừa mở miệng liền hô “lão Đường”, không hề có chút vẻ tôn trọng đối với một vị phó tư lệnh quân khu. Đường Tế Xuyên nghe được vẻ mặt thoáng co rúm, bây giờ người có thể gọi hắn là lão Đường thật không nhiều lắm, không nghĩ tới một nhi đồng như Diệp Khai vừa mở miệng đã gọi hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy phi thường buồn bực. Nhưng hắn thật không thể tính toán gì với Diệp Khai, một mặt hắn biết thân phận của Diệp Khai, mặt khác hắn không dám kích thích Diệp Khai, đỡ phải làm cho Diệp Khai tức giận lại làm ra chuyện gì khiến cho hắn khó thể chịu nổi. - Gần đây có phải cậu luôn có liên hệ với Uông Tình hay không? Đường Tế Xuyên dằn xuống cơn giận trong lòng, tận lực ôn hòa nhã nhặn hỏi han. Đường Tế Xuyên nghe xong, vẻ mặt dường như co rút. Bây giờ số người có thể gọi lão là lão Đường không còn nhiều lắm, không nghĩ tới một thằng ranh con như Diệp Khai lại vừa tới đã gọi lão là lão Đường. Điều này làm cho Đường Tế Xuyên cảm thấy vô cùng phiền muộn. Nhưng mà lão thật cũng không thể so đo gì với Diệp Khai, một mặt là vì hắn biết Diệp Khai có thân phận ra sao, một mặt khác là vì hiện tại lão không dám kích thích Diệp Khai, tránh để Diệp Khai giận dữ mà làm ra chuyện gi khiến lão không thể chịu đựng nổi. - Anh gần đây có liên hệ gì với Uông Tình không? Đường Tế Xuyên cố gắng áp chế cơn tức trong đầu, tận lực tâm bình khí hòa hỏi thăm. Đối với thân phận của Diệp Khai,, bây giờ Đường Tế Xuyên đã hiểu rõ ràng rồi. Diệp Khai là cháu ruột của Diệp gia, người thừa kế đời thứ ba, cháu nội của Diệp Tương Kiền, con trai của Bí thư tỉnh ủy thành phố Minh Châu Diệp Tử Bình, bất luận danh hiệu nào đều là không ai dám coi thường. Nhất là hiện tại Nhị lão gia tử của lão Diệp gia Nhi Tương Khôn đang làm công tác chủ trì quân ủy, bác lớn của Diệp Khai lại là Tổng tham mưu trưởng, bác hai lại là tư lệnh đứng đầu quân đội Liêu Đông. người trong toàn bộ gia đình này đều không phải dễ trêu chọc vào. Mà tự bản thân hắn trong đó lại được đồng chí lãnh đạo số một hiện tại, đồng chí Giang Thành coi trọng. Nhưng mà tư lịch so ra thì kém người ta, nên khi đối mặt với anh chàng thanh niên được ngàn ái vạn sủng này, lão Đường cảm giác mình thật không đủ lực lượng đấu lại hắn. - Uông Tình à… Diệp Khai nghe xong, có vẻ như cũng hơi bừng tỉnh đại ngồ, dường như muốn nói ra một cái đáp án khẳng định, nhưng mà lại lập tức trở mặt, nói: - Tại sao tôi lại phải nói cho ông biết? Ông cũng chẳng phải cha tôi chứ? - … Đường Tế Xuyên nghe xong thì đen xịt cả mặt mày rồi. Thằng ranh này, thế mà cũng còn biết trêu người khác cơ à! Trong lòng Đường Tế Xuyên rất giận dữ, nếu không phải là đang dè chừng thân phận của Diệp Khai, thật sự lão sẽ nghĩ cách trói hắn lại mất. Chỉ là thằng ranh này không chỉ đơn giản là con cháu nhà lão Diệp gian như thế, quân hàm trên người hắn cũng thật dọa người, Thiếu tướng, Phó cục trưởng cục cảnh sát trung ương thì khỏi cần phải nói rồi. Chỉ riêng thân phận quan viên nhà nước cấp trưởng ban thôi cũng đủ để cho Đường Tế Xuyên không có cách nào ra tay với hắn rồi. Tên quan viên cấp cơ sở này đã người của của bộ quản lý nhân sự trung ương rồi. Tùy ý bắt lấy một cán bộ quan trọng cấp cơ sở cũng không phải là chuyện tốt gì, trừ phi chức Phó tư lệnh này lão không muốn làm nữa thì mới có khả năng muốn thử một lần. - Cho dù là cha tôi, cũng không thể hỏi tới những chuyện tư nhân của tôi được, đây là vấn đề thuộc về những phương diện cá nhân, tôi có quyền lợi im lặng không nói. Diệp Khai tỏ vẻ chính nghĩa trả lời: - Nhưng mà ông cũng có quyền hỏi thăm vấn đề này của tôi, chỉ là tôi không đáng nói cho ông biết mà thôi. - Tôi với tư cách là bố của Uông Tình, tất nhiên phải hiểu rõ những tình huống như vậy. Đường Tế Xuyên đưa tay cầm lấy chén trà, nặng nền đặt lên mặt bàn một lúc, vô cùng kiên trì nói. - Ông là cha của Uông Tình hả? Diệp Khai lại còn chế nhạo, cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dường như vô cùng khiếp sợ, sau đó lại lắc đầu nói: - Không đúng, không đúng, Uông Tình họ Uông, ông họ Đường, hoàn toàn chẳng liên quan chút nào nha. Nếu nói hai người có quan hệ là cha con, trừ phi ông là người ở rể.