Đến khi tôi tỉnh lại, trời đã sáng, mẹ tôi chẳng thấy đâu, biến mất như bà ngoại.
Trong cửa hàng có thêm một chiếc quan tài mang mùi đất, làm từ gỗ thượng hạng, chưa sơn, vẫn có màu gỗ nguyên bản.
Vân gỗ trông khá kỳ lạ, không giống bình thường, cứ như có vô số khuôn mặt và bàn tay con người đang cố gắng chui ra ngoài.
Như thể quan tài đang nhốt hàng ngàn linh hồn ma quỷ.
Tôi không biết từ khi nào nhà mình có thêm một chiếc quan tài như vậy.
Nó có mùi đất giống như mới được đào lên từ tối qua.
Một mình mẹ tôi có thể khiêng chiếc quan tài lớn như vậy sao?
Ở đầu quan tài có khắc mấy chữ cổ, ngoài chữ "Vương" ở giữa thì những chữ khác tôi đều không nhận ra.
Tôi đột nhiên có cảm giác bà ngoại và mẹ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Vậy quan tài ma là gì, quan tài người là gì, tối qua mẹ chỉ nói nửa đêm mới có người tới nơi cho tôi biết.
Trương Thiên Nhất nói nhà tôi đóng quan tài ma để giúp ma quỷ sống.
Có lẽ những người đến vào lúc nửa đêm không phải người mà là ma.
Tôi cầm dao cắt vào lòng bàn tay mình, cẩn thận chấm máu viết theo từng chữ trên quan tài.
Sau đó ngồi đợi ở cửa.
Mãi đến nửa đêm, khi tôi đang tựa lưng vào cửa ngủ thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Tôi giật mình tỉnh dậy, vội đi mở cửa thì lại phát hiện đứng bên ngoài là một thanh niên hắc y kim quan, mặt mày như ngọc.
Anh ta cau mày nhìn tôi, rồi lại nhìn vào trong, đột nhiên khẽ cười: "Là cô đóng quan tài người cho bản quân hả? Cô có biết quan tài ma dành cho ma, còn đóng quan tài người cho bản quân thì có ý nghĩa gì không?"
Quanh năm tôi không có ai nói chuyện cùng, thanh niên này lại mang đến quá nhiều áp lực, tôi sợ đến mức há miệng không nói được gì.
Anh ta nhíu mày càng sâu, xoay người đóng cửa lại, đi thẳng vào nhà.
Nhìn quan tài tôi dùng máu tô lên, anh ta tức giận: "Dùng máu làm sơn, đóng quan tài người còn đang dang dở, dám lừa gạt bản quân, cô to gan lắm!"
Dứt lời, anh ta quay đầu nhìn tôi, cười như không cười, ngón tay chạm nhẹ vào dòng chữ cổ.
Đột nhiên anh ta nheo mắt, nắm lấy tay tôi, thè lưỡi liếm vết thương của tôi còn đang chảy máu.
Đầu lưỡi anh ta ấm áp, khi liếm qua vết thương mang đến cảm giác được ngâm trong nước nóng, vô cùng dễ chịu.
Kỳ lạ hơn là máu đã đông lại lập tức bị hòa tan, vết thương lại bắt đầu chảy máu.
Đôi mắt của anh ta lập tức phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, trông như hai ngọn ma trơi.
Tôi sợ hãi muốn lùi lại thì anh ta ôm tôi, cúi đầu ngậm lấy vết thương, hút máu.
Đây là ma đúng không?
Mẹ thực sự đã giao tôi cho một con ma ư?
"Từ giờ trở đi, bản quân sẽ ở bên cạnh cô cho đến khi cô trưởng thành, sinh được truyền nhân làm quan tài ma, đồng thời đóng được một quan tài người hoàn chỉnh cho bản quân." Hút máu đủ rồi, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi.