Nhìn đồng hồ treo tường, chỉ vừa mới trôi qua nửa giờ thôi.
Tôi lại cảm thấy như đã qua thật lâu thật lâu.
Lâu đến mức tôi cho rằng đời này đã không thể gặp lại được anh.
Cho đến khi ở cửa truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập, có người đẩy cửa tiến vào.
Trong mơ màng, dường như tôi nhìn thấy bóng dáng Chu Trạch Xuyên.
Anh ôm lấy tôi, ngay cả tay cũng run rẩy.
Thì ra, tôi còn có thể gặp anh một lần cuối cùng.
Anh ồn ào cái gì đó nhưng tôi cũng nghe không rõ.
"Chu Trạch Xuyên...."
Tôi kéo bàn tay ấm áp của anh, cười cười rồi nói: "Trong phòng tôi.... dưới gối có một tấm thẻ... là.... là tôi muốn trả lại tiền cho anh, mật mã là sinh nhật anh...."
Đau quá, toàn thân đều đau quá.
Nhưng trong lòng tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
Số tiền này tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, giống như mấy năm nay giữa tôi và anh luôn cách nhau một cây cầu.
Thật ra còn có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt.
Tôi biết, tôi phải đi rồi.
Tôi cố chịu đựng, nói ra khỏi miệng một câu cuối cùng.
"Thật ra em không muốn làm em gái của anh một chút nào....."
Câu này,
Tôi đã giấu nó trong tim mình từ rất lâu rồi.
【 30. 】
"Mục Tư Tư, em nhìn cho rõ, tôi là ai?"
Trình Tấn lặng người thật lâu, mới phát hiện người trong ngực đã không còn hô hấp.
Cô ấy đã nhận nhầm hắn hai lần.
Một lần là lần đầu gặp gỡ, một lần là vĩnh biệt.
Hốc mắt hắn đỏ lên, nhìn về phía trợ lý Trần đang lau nước mắt: "Chuẩn bị xe."
Người phía sau ngẩn ra: "Trình tổng?"
Trình Tấn cẩn thận từng li từng tí ôm lấy người kia, thanh âm nhẹ như giọt mưa vỡ vụn: "Chúng ta đi bệnh viện thành phố."