Chu Trạch Xuyên rất thích chơi một loại nhạc cụ tên là dương cầm.
Khoảng thời gian học trung học cơ sở, tôi ngoài học tập thì chính là đến nhà anh nghe anh đánh đàn dương cầm.
Tôi không biết tại sao phím đàn đen trắng lại có thể phát ra âm thanh dễ nghe như vậy.
Tôi nói với anh: "Tôi muốn học."
Anh nói, "Em thích hợp làm khán giả hơn."
Tôi tức giận rồi, thế là anh lập tức đưa cho tôi đồ ăn vặt mới mua.
"Chỉ có khán giả mới có thể hưởng thụ đãi ngộ."
Tôi ôm đồ ăn vặt từ nhà anh đi ra ngoài, không ngờ lại gặp được ba tôi đang canh ngoài cửa.
Khuôn mặt ông u ám, giọng điệu làm tôi nghĩ mãi không thấu: "Biết về nhà rồi à?"
Chu Trạch Xuyên đi theo sang đây: "Chú, là cháu bảo Tư Tư sang giúp đỡ."
Ba tôi cười cười, không ngờ ông ấy không nổi giận: "Không sao, chỉ gọi nó về nhà ăn cơm thôi, người trong nhà lo lắng muốn ch.ết."
Sau khi đóng cửa lại, ông đạp một đạp vào lưng tôi.
"Đồ sói mắt trắng."
Đồ ăn vặt rải rác đầy đất, tất cả đều bị mẹ tôi ném vào thùng rác.
Liên lụy luôn cả quyển sách dạy đánh đàn dương cầm mà Chu Trạch Xuyên đặt trong túi tôi.
Tôi đột nhiên hiểu ra, thế giới của tôi sẽ không có đàn dương cầm.
Vì vậy khi Chu Trạch Xuyên lại tìm tôi làm "khán giả", tôi đã từ chối anh.
Anh rũ mắt, thản nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Tôi nói, "Cậu đánh đàn nghe không hay lắm."
Sau khi quay lưng lại, tôi đã bật khóc.
Từ đó về sau tôi không thường xuyên gặp lại anh nữa.
Bởi vì em trai tôi bị bệnh, tôi phải ở nhà cả ngày để trông chừng nó, giúp mẹ tôi làm một số công việc lặt vặt.
Khi đó tôi rất sợ tiếng sấm, âm thanh lớn như vậy tựa như vô số ba tôi đang gào thét.
Vào một đêm sấm sét ầm vang, thời sự thông báo về thời tiết bão, kêu gọi mọi người ở nhà không được ra ngoài.
Nhưng em trai tôi hết thuốc rồi, mẹ tôi bảo tôi đi mua.
Bà ấy đưa cho tôi một cái ô, bảo tôi bảo vệ thuốc cẩn thận, đừng để thuốc bị ướt.
Tôi còn chưa chạy đến cửa tiệm thuốc thì đã nhìn thấy trong ngõ nhỏ có người đang đánh nhau.
Là Chu Trạch Xuyên.
Anh cởi áo khoác, mưa làm ướt áo sơ mi lộ ra đường cong cơ thể gầy gò.
Từ trước đến giờ trong lòng tôi anh vẫn luôn là một học sinh ba tốt.
Tôi chưa từng nghĩ tới anh đánh nhau cũng có thể đẹp trai như vậy.
Đối phương khoảng bốn năm người, đàn ông vạm vỡ một mét tám mấy, có lẽ một nắm đấm là có thể đánh tôi ngất xỉu.
Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, khi nhìn thấy một người nào đó lấy ra một con d.ao thừa dịp Chu Trạch Xuyên không chú ý định đánh lén anh, tôi vọt lên.
Tôi nhảy lên lưng người kia, liều mạng cắn chặt lỗ tai hắn.
"Mục Tư Tư!"
Phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của Chu Trạch Xuyên.
Tôi không kịp phản ứng đã bị người ta quăng xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng tôi tỉnh dậy trong bệnh viện.
Kể từ đó, Chu Trạch Xuyên càng đối xử tốt với tôi hơn.
Anh luôn xoa đầu tôi, lo lắng cú ngã kia làm hỏng đầu tôi, thi không được hạng nhất thì làm sao bây giờ.
Anh không biết rằng đã lâu rồi tôi không đến trường.
Còn ba mẹ tôi căn bản không thèm quan tâm thành tích của tôi, nếu không phải vì bà ngoại quá cố nằng nặc yêu cầu thì ngay cả học phí họ cũng sẽ không cho tôi đóng.
Thường xuyên bị nhốt ở nhà nên mối quan hệ giữa tôi và vài người bạn khó khăn lắm mới có cũng dần phai nhạt.
Tôi trốn trong nhà vệ sinh, vừa giặt quần áo vừa nghĩ.
Cuộc sống của tôi lẽ ra không nên như thế này.
【 5. 】
Tôi vẫn còn nhớ mùa thu năm đó.
Ba mẹ tôi vốn không thích đứa con gái này, trong quan niệm của họ thì con gái được sinh ra vì người khác, chỉ có con trai mới là của mình.
Mẹ tôi không đi làm, chỉ ở nhà chăm sóc em trai tôi, mà việc làm ăn của cha tôi thì liên tiếp gặp khó khăn.
Đêm sinh nhật lần thứ 14 của tôi, bố tôi mua cho tôi một cái bánh kem thật lớn.
Mẹ tôi dẫn em trai tôi ra ngoài, trong nhà cũng chỉ còn tôi, ba tôi, còn có một người bạn của ông - Vương tổng thường xuyên cùng ông uống rượu.