TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trong một đêm yên tĩnh, ngồi cạnh người mình thích, Kiều Ý đã cảm thấy rất mãn nguyện và hạnh phúc.
"Cho dù chị có nói cả đêm thì em cũng sẵn sàng nghe, nhưng có thể để em nói trước không?"
Kiều Ý muốn ngồi với Thẩm Ngôn Khanh cả đêm, nhưng còn phải xem người ấy có đồng ý không, hiển nhiên là Thẩm Ngôn Khanh không đồng ý, cô ấy đẩy đầu Kiều Ý đang dựa vào vai mình, sau đó lại hỏi một câu: "Vì sao?"
Có thể là hoàn cảnh quá yên tĩnh, giọng nói của Thẩm Ngôn Khanh dịu dàng, quá dễ nghe, thậm chí Kiều Ý nghi ngờ có phải cô ấy đang nói chuyện với cô hay không.
Thẩm Ngôn Khanh luôn khiến cô có cảm giác như ánh trăng, rất lạnh lùng. Nhưng sau khi tiếp xúc với nó, ánh trăng lại có một mặt dịu dàng hơn, giống như khoảnh khắc này.
"Em sợ chị vừa mở miệng ra sẽ từ chối em."
Kiều Ý cúi đầu, lúc đó ở khách sạn, khi Thẩm Ngôn Khanh nói rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, cô thực sự cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc.
"...Nếu chị có thể thực hiện được ước nguyện của Tiểu Nhược thì nhất định chị sẽ giúp cô bé phải không? Vậy... Làm bạn gái em được không? Bởi vì chỉ cần thấy chị là em sẽ vui vẻ, nếu mỗi ngày đều có thể thấy chị, vậy ngày em cũng vui vẻ!"
Kiều Ý tự nhận là đây là một luận chứng có logic.
"Làm bạn gái em... được không?" Kiều Ý không tự tin nói.
Trước khi nói lời này, Kiều Ý rối rắm hồi lâu, cô nghĩ, liệu một người phụ nữ ưu tú như Thẩm Ngôn Khanh có chấp nhận cô không? Nhưng trong thế giới tình yêu, mọi người đều bình đẳng, Kiều Ý sẵn sàng vì cô ấy mà thay đổi, trở thành người cô ấy thích.
Đối với Thẩm Ngôn Khanh mà nói, những lời này thật ra rất trẻ con, nhưng tuy có vẻ trẻ con nhưng lại rất nghiêm túc. Kiều Ý mang tới cho cô ấy nhiều cảm xúc khác nhau.
Không phản ứng? Có phải mình nói sai gì không?
Kiều Ý lại suy nghĩ một chút, quả nhiên vẫn là không biết lượng sức, vì thế cô nhanh chóng sửa lại: "Vậy... bao nuôi em cũng được!"
Bao nuôi...
Kiều Ý cũng không biết mình nói ra từ ấy thế nào, may mà Thẩm Ngôn Khanh cũng phản ứng lại.
"Kiều Ý, cô xác định đây là tình yêu sao?"
Thẩm Ngôn Khanh hỏi cô một câu, vẫn với giọng lý trí không chút cảm xúc. Thẩm Ngôn Khanh vẫn như vậy ngay cả khi gặp vấn đề về tình cảm. Đôi khi Kiều Ý thực sự muốn biến thành một đứa trẻ, bởi vì Thẩm tổng đối xử với trẻ con nhẹ nhàng hơn nhiều.
Kiều Ý cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng hôm nay Thẩm Ngôn Khanh có thể đến bên cạnh cô, nhận nụ hôn của cô, đây không phải là yêu sao? Đừng nói với cô rằng cô ấy chỉ coi cô như em gái...
Kiều Ý cũng muốn biết Thẩm Ngôn Khanh đang nghĩ gì, liền hỏi lại cô ấy: "Chị nghĩ thế nào?"
"Ngày hôm đó... Chị thật sự coi như không xảy ra chuyện gì sao? Thời gian này chị có... Nhớ tới em không?" Kiều Ý cảm thấy, Thẩm Ngôn Khanh có cảm giác với cô.
Cô vừa nói, tay vừa chạm vào mu bàn tay Thẩm Ngôn Khanh, sau đó nắm chặt, có chút hồi hộp nói tiếp: "Em rất nhớ chị, mỗi ngày đều vậy, Ngôn Khanh..."
Lần này ở trạng thái rất tỉnh táo gọi tên cô ấy, giống như chỉ cần gọi tên cô ấy là có thể kéo gần khoảng cách của hai người. Kiều Ý nhìn Thẩm Ngôn Khanh, cô buồn bã nhỏ giọng lặp lại: "Em rất nhớ chị..."
Thẩm Ngôn Khanh cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay đối phương truyền tối, thậm chí bởi vì quá hồi hộp mà chảy mồ hôi, ánh mắt của cô vừa kiên định vừa yếu đuối.
Kiều Ý, tôi đã nghĩ đến em, nếu không sẽ không tới tìm em.
Hai người nhìn nhau, đây là hành động vô cùng vi diệu. Tay trái Kiều Ý vẫn nắm mu bàn tay Thẩm Ngôn Khanh, tay còn lại từ từ ôm cổ cô ấy, tiến tới, sau đó dần hạ mi mắt xuống, tìm kiếm đôi môi đỏ mọng của cô ấy, lại muốn chạm tới.
Đối với Thẩm Ngôn Khanh, hành vi của Kiều Ý quá "nhiệt tình", lại càng giống cảm xúc nhất thời bộc phát. Vốn dĩ cô ấy cảm thấy cảm tình của cả hai rất buồn cười, mà hành động tùy tiện của Kiều Ý càng khiến cô ấy cảm thấy... Đây chỉ là một trò chơi.
Kiều Ý áp đầu mũi của cô vào vị trí tương tự của người đối diện, cô không hôn xuống vì cô ấy hình như có chuyện muốn nói.
Thẩm Ngôn Khanh không trốn tránh tiếp xúc gần gũi này, thật ra Kiều Ý hôn khiến cô ấy rất thoải mái, cô ấy có thể tiếp nhận.
Hai người gần như như vậy, nhưng hô hấp của Thẩm Ngôn Khanh không một chút nhiễu loạn, cô ấy hỏi Kiều Ý: "Cô biết mình đang làm gì sao?"
Ngược lại, hô hấp của Kiều Ý dồn dập, đặc biệt là khi Thẩm Ngôn Khanh đối mặt nói ra lời này, cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu nhưng ngực liên tục phập phồng, thậm chí thở dốc, "Chị hỏi em đây có phải tình yêu không, em không biết... Cho nên có thể cho em một cơ hội, để em cảm nhận được không?"
Dứt lời, Kiều Ý nhắm mắt ngậm lấy môi cô ấy.
Đôi môi mềm mại gặp nhau, tạo nên một cảm giác rung động tận tim, chỉ là nhẹ nhàng liếm mút, Kiều Ý liền kết thúc nụ hôn ngắn ngủi này, đơn phương chủ động đã định là không thể kéo dài lâu.
Sau khi kết thúc nụ hôn có phần khiến người ta buồn bực này, Thẩm Ngôn Khanh điềm nhiên nói: "Hành vi ấu trĩ này là cách em cảm nhận à?"
Hành vi ấu trĩ?
Lời tỏ tình trìu mến mà Kiều Ý ấp ủ nửa tháng nay, ở trước mặt Thẩm Ngôn Khanh lại là hành vi ấu trĩ, bầu không khí ái muội cô cực khổ tạo ra bị Thẩm Ngôn Khanh vừa mở miệng làm tan đi mất.
Rõ ràng mình là người chủ động, lúc này Thẩm Ngôn Khanh lại trưng ra cái vẻ mặt đạm nhiên đó, hai má mình nóng lên rồi, xấu hổ quá.
Đối phó với người không có tình thú thì nói lời âu yếm cũng vô dụng, Kiều Ý đỏ mặt, ôm đầu phát điên mất thôi.
"Thẩm Ngôn Khanh, chị trả lời một câu chắc chắn đi, rốt cuộc có muốn kết giao với em hay không?!" Nói ngắn gọn như vậy đã đủ chưa?
Bạn đang đọc bộ truyện Quẹo Vào tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quẹo Vào, truyện Quẹo Vào , đọc truyện Quẹo Vào full , Quẹo Vào full , Quẹo Vào chương mới