TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Tiểu sắc quỷ, đừng ngủ dưới đất, sẽ cảm lạnh."
"Dạ?"
Kiều Ý quăng mũ, gỡ kính râm nhìn xung quanh, mãi mới nhìn thấy Thẩm Ngôn Khanh đỗ xe cách đó không xa, cô ấy đeo tai nghe bluetooth, mỉm cười cử động môi, rất nhanh, giọng nói của cô ấy lại truyền đến bên tai Kiều Ý: "Lại đây."
"Em mệt quá, đi không nổi." Kiều Ý lớn tiếng nói, cho dù không gọi điện thoại thì chị ấy cũng nghe được.
Thẩm Ngôn Khanh mỉm cười đánh tay lái chậm rãi tới gần Kiều Ý, cuối cùng cũng dừng lại.
Kiều Ý ăn vạ ngồi bất động, hay tay ôm gối, đầu vẫn tựa trên gối lẳng lặng nhìn Thẩm Ngôn Khanh xuống xe đi về phía mình.
"Sao chị lại nhận ra em?" Kiều Ý quấn mình như cái bánh chưng, Thẩm Ngôn Khanh lại dễ dàng nhận ra cô, hơn nữa còn không chút ngạc nhiên, cô đã nhịn không lên tiếng bay về chẳng phải để cô ấy bất ngờ hay sao?
"Quá dễ dàng." Thẩm Ngôn Khanh chỉ cảm thấy người ngồi bên đường nhìn giống Kiều Ý, ban đầu cô ấy không dám chắc chắn 100%, nhưng một cuộc điện thoại đã xác định được hết cả.
"Tại sao lại dễ vậy chứ?"
"Em đoán xem? Được rồi, đứng lên đi, đừng ngồi dưới đất."
"Chị kéo em dậy."
Thẩm Ngôn Khanh cười lắc đầu, cô ấy dung túng cho hành động trẻ con của cô, nắm tay cô kéo dậy, quả nhiên không ngoài dự kiến, Kiều Ý rất ngoan ngoãn ủ trong lồng ngực cô ấy, ôm cô ấy làm nũng: "Khanh Khanh, chị có nhớ em không?"
"Trở về rồi nói."
Không ngờ Thẩm tổng lại ngại nha, Kiều Ý cười hì hì ôm eo cô ấy từ phía sau, giống như kẹo mạch nha kéo mãi không ra. Hai người nhắm mắt đi dần về phía trước, đi với tốc độ loài bò sát gần năm phút. Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy cô ấy đã bao dùng Kiều Ý quá mức, khiến cho người này càng ngày càng không quy củ, dẫn tới khi ở bên ngoài không hề kiềm chế, liền ra lệnh: "Buông ra."
Kiều Ý thừa dịp Thẩm Ngôn Khanh nghiêng đầu nói chuyện với cô lập tức nắm lấy cơ hội, mô nhẹ lên môi cô ấy một cái, "Dạ, vào nhà lại ôm chị."
Mặc dù là ngoài trời nhưng ngoại ô lại rất ít người qua lại nên Kiều Ý mới dám tự phụ như vậy.
Trong phòng tối đen như mực, tay Thẩm Ngôn Khanh vừa chạm vào công tức đèn, "Em chờ bao lâu rồi? Sao không gọi điện thoại cho tôi trước?"
Đèn sáng.
Gọi điện cho chị trước thì còn bất ngờ sao?
Vì không nhìn ra hiện tại "bất ngờ" của Thẩm Ngôn Khanh ở đâu, nên Kiều Ý có vẻ thất vọng, cô bĩu môi nói: "Em muốn tạo bất ngờ cho chị mà thôi, chị chẳng hề..."
"Á... Ưm..."
Lần này, Kiều Ý thật sự không đoán được, sau khi bật đèn Thẩm Ngôn Khanh đột nhiên hôn cô, khiến cô trở tay không kịp. Bởi vì đột ngột xảy ra, hai chân Kiều Ý mềm nhũn, thân thể ngửa ra sau, đầu đập vào vách tường cứng rắn, "A... Đau quá..."
Sau khi kêu đau, Kiều Ý hối hận không kịp vì phá hủy bầu không khí, có thể làm lại một lần không, lần đó không tính.
"Có đau không, để tôi nhìn xem."
"Đau..." Nói rồi Kiều Ý lại cười, cười đến cả người run rẩy, cô thuận tay ôm lấy Thẩm Ngôn Khanh, hưởng thụ cảm giác được cô ấy sờ đầu, "Khanh Khanh, em rất nhớ chị..."
Bầu không khí lập tức thay đổi.
Kiều Ý tự mãn, cô có khả năng chuyển chủ đề nhanh chóng, đau hay không không quan trọng, chị nhớ em mới là quan trọng nhất.
Lúc này dư vị nụ hôn của Thẩm Ngôn Khanh vẫn còn trên mỗi, Kiều Ý đưa lưỡi liếm lấy môi dưới của cô ấy, tỏ vẻ chưa thỏa mãn.
Ôm thật chặt, tay Thẩm Ngôn Khanh chậm rãi di chuyển từ sau đầu Kiều Ý tới má của cô, bầu không khí mập mờ quét qua tâm trí cô ấy, ánh mắt cũng đảo quanh khuôn mặt đối phương.
Lần đầu tiên chị ấy nhìn mình thế này, Kiều Ý mím môi không kìm được sự vui mừng và hưng phấn trong lòng, cô có phần mất tự nhiên tới gần mặt Thẩm Ngôn Khanh...
Môi hai người chạm vào nhau, không phải lần đầu tiên hôn môi nhưng lại có cảm giác hồi hộp lạ kì.
"Mau hôn em, mau hôn em, mau hôn em..." Kiều Ý chậm rãi nhắm mắt lại nhưng trong lòng lại bất an, thầm thúc giục Thẩm Ngôn Khanh, sao mãi không hôn cô.
Thẩm Ngôn Khanh thấy cô liếm đôi môi đỏ mọng, bộ dạng khẩn trương thế mà lại tự nhiên nhắm hai mắt.
Tại sao em ấy lại đáng yêu như thế!
Cô ấy cố tình trêu chọc nên mới lề mề chưa hôn để Kiều Ý xấu hổ.
Kiều Ý ngẩng đầu, khẽ chu môi...
Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng cười của Thẩm Ngôn Khanh, Kiều Ý mới biết bản thân bị trêu đùa, cô cau mày mở mắt: "Chị à... Đây là bắt nạt người ta..."
"Tiểu Ý..."
Kiều Ý không thể chịu nổi Thẩm Ngôn Khanh gọi tên cô như vậy, gợi cảm đánh gục cô, cả người đều không chống đỡ nổi, vì thể nín thở nghe cô ấy nói.
"Ăn cơm chiều chưa?"
Bạn đang đọc bộ truyện Quẹo Vào tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quẹo Vào, truyện Quẹo Vào , đọc truyện Quẹo Vào full , Quẹo Vào full , Quẹo Vào chương mới