“Chú Lý, chú đi cầu xin anh ta đi, nhất định phải xin anh ta cứu lấy ông nội!”
Nhưng chú Lý lại lắc đầu nói: “Cô chủ, tốt nhất là cô đích thân đi xin cậu ta, dù sao chuyện này cũng là do cô không tin tưởng người ta mà!”
Lâm Hàn Tuyết lập tức sửng sốt, thật ra cô ta bảo chú Lý đi là vì cô ta không biết phải cầu xin Diệp Viễn thế nào, dù sao thì lúc nãy vẫn còn bảo người ta là kẻ lừa đảo, bây giờ lại muốn đi cầu xin người ta chữa bệnh.
Nếu mà chuyện đó xảy ra với mình thì e là cô ta cũng chẳng đồng ý.
“Cô chủ, đừng do dự nữa, chờ thêm nữa ông cụ sẽ mất mạng đấy!”
Cuối cùng, Lâm Hàn Tuyết đành phải bất chấp tất cả.
Vội vàng đi tới chỗ xe Sở Vân Phi, ngăn cản Sở Vân Phi và Diệp Viễn đang chuẩn bị rời đi.
“Phịch!”
Một tiếng!
Lâm Hàn Tuyết trực tiếp quỳ xuống trước đầu xe.
“Anh Diệp, tôi biết mình sai rồi, tôi biết mình đã hiểu lầm anh, cầu xin anh tha thứ cho tôi!”
Nhưng Diệp Viễn lại không thèm để ý tới Lâm Hàn Tuyết, chỉ nói với Sở Vân Phi.
“Lái xe!”
“Anh Diệp, anh…”
Sở Vân Phi cũng muốn mở miệng nói chuyện, dù sao Lâm Hàn Tuyết cũng là bạn học của anh ta.
Nhưng vừa mới nói được một nửa thì ánh mắt lạnh như băng của Diệp Viễn đã trừng anh ta.
Sở Vân Phi bị dọa đến mức không dám nói tiếp nữa, ngay sau đó, anh ta mở cửa xe ra, bước xuống đạp Lâm Hàn Tuyết qua một góc.
Tiện tay đưa cho cô ta đan dược mà Diệp Viễn đã đưa cho anh ta trước đó, nói.
“Hàn Tuyết, bây giờ anh Diệp đang rất tức giận, cô đừng có chạy tới chọc tức anh ấy nữa. Tạm thời cô hãy cho ông nội và em trai mình nuốt viên thuốc này vào, giữ được tính mạng của họ đã rồi tính sau. Chờ một khoảng thời gian nữa cô và ông cụ hẵng đến xin lỗi anh Diệp, tôi cũng sẽ giúp cô khuyện nhủ anh Diệp”.
Sở Vân Phi thật sự không muốn nhìn thấy ông cụ Lâm phải bỏ mạng như thế này.
Dù sao quan hệ của hai nhà họ cũng không tệ.
“Thuốc này có tác dụng không?”
“Thuốc này vốn do anh Diệp luyện chế cho ông nội và em trai cô, hôm nay tới đây là để chữa bệnh cho hai người họ, vậy mà cô lại sỉ nhục anh Diệp như thế!”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Hàn Tuyết trở nên vô cùng xấu hổ.