Y còn chưa kịp hiểu gì hết, ván cờ đã kết thúc rồi?
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Đã nhường."
Tiêu Hề Hề ngáp một cái "Còn đánh nữa không?"
"Thêm ván nữa."
Bảo Cầm và một cung nữ khác bước tới giúp họ xếp quân cờ đen trắng vào hai hộp cờ.
Nhiếp Trường Bình ngồi không yên "Điện hạ, không còn sớm nữa, thần nên về rồi."
Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu.
Nhiếp Trường Bình đang định cáo từ rời khỏi thì nghe Tiêu Hề Hề nói.
"Ta xem tướng của tiểu quận vương, hôm nay tài vận dồi dào, có thể đến sòng bài thử vận may, nhưng nhớ dừng tay đúng lúc, đừng quá tham lam."
Nhiếp Trường Bình vui mừng quá đỗi, vừa hay đã lâu không tới sòng bạc, hôm nay có thể chơi một lúc.
Y xoa tay thích thú "Đợi ta thắng rồi, sẽ mua món ngon cho cô."
Nghe thấy món ngon, mắt Tiêu Hề Hề sáng lên "Có món gì ngon?"
"ỞThịnh Kinh có tiệm Tô Hương Đường, chuyên làm các loại bánh ngọt, nghe nói là nghề do tổ tiên truyền lại, hương vị rất ngon, lần sau ta sẽ mang cho cô hai hộp."
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Được đó, được đó!"
Nhiếp Trường Bình vui vẻ rời đi.
Tiêu Hề Hề toàn nghĩ về Tô Hương Đường, đánh cờ có hơi lơ đãng.
Chẳng mấy chốc nàng lại thua.
Là người thắng nhưng Lạc Thanh Hàn không cảm thấy vui.
Tiêu Hề Hề hỏi "Còn đánh nữa không?"
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Không đánh nữa."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!