Tiểu cô nương vừa rồi còn ăn kẹo nên mang theo hương vị ngọt tư tư, cả trọng lượng đặt trên người Lục Tấn, tay nhỏ ôm lấy cổ hắn.
Hơn nữa Sở Từ còn chơi xấu, dùng sức cắn mũi hắn, đúng thật rất đau.
Lục Tấn lập tức không có phản ứng lại, không khỏi nhẹ tê một tiếng, mắt kính bị Sở Từ chạm rớt, liền ngã xuống ghế sô pha.
Bởi vì mũi đau, lại đột nhiên không kịp phản ứng, Lục Tấn ngã ra phía sau, bị tiểu cô nương túm lấy tay, quyển sách trong tay lập tức rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng nho nhỏ.
Không chút do dự dùng tài hùng biện, xẹt qua chạm vào khóe môi tiểu cô nương.
Không biết nhớ tới cái gì, dừng lại động tác chính mình.
"Em là tiểu cẩu sao?" Không đoạt được còn cắn người?
Thanh âm Lục Tấn trầm thấp, xúc cảm ở mũi làm người run lên.
Đáy mắt ám trầm cơ hồ không khống chế được, tiểu gia hỏa này còn không biết điều đấm vào ngực hắn.
Một chút phòng bị cũng không có, liền bị móng vuốt của sói xám túm lấy hông.
"Từ Bảo, phải trao đổi."
Sói xám cười nhẹ, nghiêm trang gạt người.
Sở Từ đương nhiên nghe thấy được, hơi phồng má, ngẩng đầu chạm vào má Lục Tấn cho có lệ, sau đó lại cắn một cái.
Lại không hề nhẹ.
Quả thực chính là tiểu phôi đản.
Lục Tấn cảm nhận được cảm giác trên má, đưa tay vỗ vỗ tiểu gia hỏa.