Các hoa văn màu đen đã lan ra tới năm sáu centimet và còn đang lan tràn với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Còn nhanh hơn lần trước......
Ta X!
...
Tiếng gào rú của Zombie băng qua hành lang, như tiếng gầm của con quái thú nào đó.
Chu Thuận bị một con Zombie ấn trên mặt đất, móng vuốt sắc bén suýt chút đã đụng vào đôi mắt hắn.
Ở ngay khoảnh khắc Chu Thuận cảm thấy sức cùng lực kiệt, cỗ lực lượng đè hắn đột nhiên nhẹ hẳn đi.
Zombie bị người ta đá bay ra vài mét, ' vèo ' một tiếng, một viên đạn bắn thẳng vào giữa trán Zombie.
Chu Thuận ngẩng đầu lên nhìn.
Tiểu cô nương cầm cái vũ khí nhỏ, lạnh nhạt nhìn hắn, giống như rất tức giận......
"Thuận Tử!"
Mục Sâm từ bên kia lại đây "Không có việc gì chứ?"
"Không...... Không sao."
Mục Sâm kéo Chu Thuận từ trên mặt đất lên.
"Cảm ơn Hứa tiểu thư." Thuận Tử vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi nếu không phải nhờ có cô, có thể hắn đã bị cắn.
"Vừa rồi mấy người làm cái gì vậy?" Linh Quỳnh thấy bên này có vài mảnh kính vỡ.
Mục Sâm và Chu Thuận phát hiện một phòng ở bên kia.
Phòng này rất lớn, bên trong cũng là những tủ kính chứa thiên thạch.
Khối thiên thạch kia to cũng bằng cả nửa căn phòng, ở đó như một ngọn núi nhỏ.
Thiên thạch to như vậy......
"Lúc ấy tôi cũng chỉ sờ vào kính mà thôi, kết quả tôi vừa chạm vào nó đa vỡ." Chu Thuận giải thích " Sau đó Zombie liền xuất hiện."
Không giống những tấm kính ngoài kia, cái này không được trang bị thêm thiết bị điện.
Lúc ấy hắn còn chưa dùng lực.
Ngón tay mới vừa đụng tới, đã choang một tiếng, vỡ nát hết.
Mục Sâm nhặt một mảnh kính từ mặt đất lên, nói: "Kính này là kính chống đạn, cho dù có bắn đạn vào cũng không thể tạo nên một vết nứt nào, tôi có thể làm chứng là Chu Thuận chỉ là vô tình đứng ở đó, không có khả năng làm nó vỡ vụn."
Mục Sâm dừng một chút: "Vì sao cô để ý đến cái này như vậy?"
Linh Quỳnh ngồi xổm trên mặt đất nhìn những mảnh kính vỡ.
Không phải bọn họ làm vỡ......
Linh Quỳnh bảo bọn họ ra ngoài, đóng cửa lại.
Sau đó cô cũng nhanh chóng ra ngoài, Mục Sâm và Chu Thuận không biết chuyện gì xảy ra, liếc nhau, đi theo cô.