"Không phải cô sợ sao?" Khương Tầm Sở ngồi ở bên cạnh: "Không cần tôi ở bên cạnh nữa à?"
Linh Quỳnh xoay người lại nhìn hắn.
Khương Tầm Sở nhắc nhở cô: "Ngủ một chút đi."
Linh Quỳnh lập tức dịch vào bên trong, Khương Tầm Sở liền thuận thế nằm xuống, kéo người qua ôm.
Sau khi Khương Tầm Sở ôm người, càng không có chút buồn ngủ nào.
Nhận thấy Linh Quỳnh cũng không ngủ, Khương Tầm Sở liền muốn nói gì đó, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ chuyện của Khương Lộ Vân.
"Ba tôi có thể......"
Khương Lộ Vân là bị người người ta bức mang ra khỏi nhà.
Nói khó nghe hơn chút, là bị bắt đi.
Người của phòng thí nghiệm cảm thấy Khương Lộ Vân đã đem thành quả nghiên cứu quan trọng nhất đi, trốn rồi.
Bọn họ vốn dĩ định đem Khương Lộ Vân trở về phòng thí nghiệm.
Nhưng ngay trên đường hôm đó đã bùng phát virus diện rộng.
Mà ngoài ý muốn, Khương Lộ Vân......
"Cho nên cái thành quả nghiên cứu kia, chính là thứ được tiêm vào thân thể anh sao?"
Khương Tầm Sở: "Có khả năng."
"Bọn họ đã biết chưa?"
Khương Tầm Sở: "Tôi không nói cho bọn họ."
Người kia tuy rằng nói là đồng nghiệp của ba hắn, nhưng hắn lại chưa từng gặp qua, cũng không biết rốt cuộc có phải hay không.
Hắn không ngốc như vậy.
Linh Quỳnh suy tư trong chốc lát "Chúng ta coi như thứ kia là vật đã được tiêm vào thân thể anh, vậy ba anh vì sao phải trộm thành quả nghiên cứu? Thứ này không phải sẽ giải quyết được chuyện của virus sao?"
Khương Tầm Sở: "......"
Khương Tầm Sở không hiểu lắm, tự nhiên cũng không trả lời được.
Linh Quỳnh ngồi dậy, chống vào ngực Khương Tầm Sở, trườn qua người hắn.
Khương Tầm Sở: "???"
Linh Quỳnh lấy cái hộp kim loại trên mặt đất kia lại đây đặt ở mép giường, lại chuẩn bị dẫm giường đi vào.
Khương Tầm Sở muốn giúp cô, hai người đồng thời di chuyển, liền khiến Linh Quỳnh trượt chân, cả người nhào vào lòng ngực Khương Tầm Sở.
Linh Quỳnh ngồi ở trên người hắn, tư thế hai người lúc này có hơi ái muội.
Linh Quỳnh áp trán vào ngực Khương Tầm Sở "Anh động làm gì chứ?"
Khương Tầm Sở: "Tôi chỉ là muốn giúp cô......"
Linh Quỳnh xoa xoa trán, một tay khác thì chống ngực hắn.
Linh Quỳnh có thể đã cảm nhận được cái gì đó, cô lại cúi người xuống, kề vào tai hắn cắn một cái rồi nói nhỏ "Ca ca, tôi không lấy tiền, muốn trải nghiệm thử cảm giác vui sướng nhất đời người không?"
Bóng đêm dày đặc, hơi thở ấm áp.
Hương thơm thiếu nữ tản ra từng ngóc ngách trong phòng, không ngừng đốt cháy không khí ái muội.
"Hứa Vô Yên, xuống đi." Khương Tầm Sở gọi cả tên lẫn họ cô, mang theo chút bất đắc dĩ và nghẹn ngào.
Linh Quỳnh bĩu môi, đi xuống từ trên người hắn.
Khương Tầm Sở sợ bầu không khí xấu hổ, trực tiếp nhìn về phía cái hộp kim loại cô đặt ở mép giường "Đây là cái gì?"
"Tôi cũng muốn biết."
"......"
Khương Tầm Sở sờ soạng đèn pin ở đầu giường, chiếu cái hộp kia.
Trừ cái ký hiệu vật nguy hiểm kia, trên hộp không có những thứ khác, nhưng cũng không có kẽ hở nào, là một cái hộp được đóng chặt.
Khương Tầm Sở thử nâng nó lên, rất nặng.
"Cô lấy nó từ đâu ra?"
"Là trong tòa nhà ngày hôm qua ấy, có người đang khuân vác, tôi liền thuận tay lấy một cái."
"......" Thuận tay? Lấy?
Ngày hôm qua Khương Tầm Sở mới vừa biết tin tức của Khương Lộ Vân, căn bản không có tâm trạng chú ý xung quanh.
Hôm nay hắn không nhìn thấy có người khuân vác hộp nữa.
Nhưng với an ninh bốn phía nghiêm ngặt như vậy, cô đã lấy nó thế nào?
Khương Tầm Sở cẩn thận kiểm tra cái hộp lại một lần, phát hiện phía bên phải dưới đáy có một số nhỏ.
"Có ai nhìn thấy cô lấy nó đi không?"
"Không có nha."
"Thứ này có đánh số, nếu là đồ vật quan trọng, khẳng định sẽ bị phát hiện đã mất."
"Tôi biết, chỗ đó không phải số."
"?"
Linh Quỳnh bổ sung một câu: "Ít nhất không phải là đánh số số lượng."
Mỗi cái cái hộp ở đó đều có, nhưng lại có rất nhiều số giống nhau.
Cho nên chúng nó là đại diện cho một thứ đồ nào đó chứ không phải số lượng.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!