"Được được được, ấm trán hay mù mắt đều được!" Giang Lãng vừa nói vừa mở nhóm chat lên.
Hai phòng ký túc xá của bọn họ tổng cộng có sáu người và bốn nhóm chat.
Một nhóm chat gồm ba người phòng Giang Lãng; một nhóm chat gồm ba người phòng Tống Thu Thu; một nhóm chỉ có Tống Thu Thu, Tô Tiểu Đường, Giang Lãng và Lăng Phong để hóng dưa; nhóm còn lại thì có cả sáu người.
Giang Lãng nhấn vào nhóm chat có cả sáu người mang tên Liên Minh Cẩu Độc Thân.
Tống Thu Thu nhìn anh chằm chằm: "Cậu muốn nói gì với họ?"
"Đương nhiên muốn công khai với họ rồi, yêu đương thì phải khoe chứ! Không công khai đều là tra nam, tám phần muốn mập mờ với người khác!" Giang Lãng nghiêm túc đáp.
Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt anh chợt trở nên ai oán: "Khoan đã... Cậu... Đừng nói cậu còn cõng em chó khác sau lưng tớ đấy nhé?"
Tống Thu Thu trừng anh: "Có cái quần á! Em chó khác ngoài cậu không phải đều nằm trong máy cậu à!"
Nghe thế, sắc mặt Giang Lãng mới tốt hơn một chút: "Vậy sao cậu không cho tớ công khai?"
Sắc mặt Tống Thu xám xịt: "Vô nghĩa! Tôi vừa nói không yêu đương, chưa kịp bao lâu đã lật mặt, cậu không thấy bị vả mặt à!"
Giang Lãng tự vấn ba giây, sau đó vén vạt áo lên: "Nếu cậu cảm thấy bị vả mặt, vậy tớ cho cậu đánh một trận nè! Nếu một trận không đủ, vậy đánh hai trận cũng được!"
Tống Thu Thu nhìn thoáng qua cơ bụng kia, bị sặc một trận: "Chú ý vào trọng điểm cho bà!"
Làm gì có ai bị đánh đến nghiện chứ?
Giang Lãng ngoan ngoãn thả vạt áo xuống: "Vậy cậu nhẫn tâm để tớ ngay cả danh phận cũng không có sao? Bạn trai nhà người khác có, tớ cũng muốn có!"