Đã rất lâu rồi hắn ta chưa được đồ ăn đã nấu chín.
Thằng nhóc nhỏ ngồi cạnh Kim Cao, hai tay che mặt, chớp mắt nhìn ngọn lửa bập bùng đỏ rực trước mặt.
Nó im lặng, ngoan ngoãn chờ đợi.
Bên cạnh nó còn một người cũng ngồi xổm giống hệt nó, chỉ là nhìn qua thì lớn hơn nó vài tuổi. Người đó không ai khác chính là Nam Nhiễm.
Cô chép chép miệng, vui vẻ nhìn con gà nướng vàng rụm ở trước mặt.
Không biết Túc Bạch đã đi đâu, sau khi cô tỉnh lại không lâu thì hắn lại đi mất.
Lúc này, Hỏa Tình chạy tới.
Tìm một vòng nhưng không thấy Túc Bạch đâu, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Nam Nhiễm, hai mắt như phát lửa, tức giận quát: "Hàm Linh Phi, Túc Bạch đâu?"
Mắt của Nam Nhiễm vẫn không rời khỏi gà nướng, tùy ý nói: "Không biết."
Hỏa Tình nhìn thái độ lạnh nhạt của Nam Nhiễm, bị chọc tức đến sắp ngất.
Không biết cô ta tìm đâu ra một xô nước, cứ thế không nói không rằng đổ lên đầu Nam Nhiễm.
Lần này không chỉ đổ lên người Nam Nhiễm mà còn dập tắt đống lửa, làm ướt con gà nướng kia.
Một lớn một nhỏ đang chăm chú chờ đợi gà nướng trầm mặc nhìn một màn trước mắt.
Hỏa Tình nhìn bộ dáng chật vật của Nam Nhiễm, lửa giận trong lòng hòa hoãn hơn không ít: "Không biết suốt ngày giả bộ yếu ớt cái gì. Đừng tưởng rằng hôm nay cô gϊếŧ mấy con tang thi kia thì cô là thiên hạ đệ nhất. Có cái gì hơn người? Mấy ngày nay ngoại trừ gϊếŧ mấy con tang thi kia thì cô còn làm được gì? Ngày nào cũng giả bộ yếu ớt đáng thương, biết diễn kịch như thế, chắc hẳn ngay từ khi còn trong bụng mẹ..." Lời còn chưa nói xong đã thấy Nam Nhiễm đứng dậy.
Cô nắm tóc Hỏa Tình, dùng lực kéo về phía sau.
Chỉ nghe Hỏa Tình kêu lên một tiếng rồi đầu cô ta bị vùi vào trong đống lửa mới bị dập tắt kia.
Cả người Nam Nhiễm ướt đẫm, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Hỏa Tình, bàn chân đang đạp trên mặt cô ta hơi dùng sức, nghiền qua nghiền lại.
Không chút kiên nhẫn nói: "Lão tử sớm đã không vừa mắt cô."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!