Ninh Thư vừa dứt lời cái rìu trong đan điền đã ngọ nguậy.
Thanh Việt gật đầu: “Tuỳ cô.”
Nhận được một bảo vật nên Ninh Thư vui lắm.
“Vừa nãy là thần khí độ kiếp.” Rất nhiều tu sĩ chạy về phía này.
Thần khí độ kiếp thu hút rất nhiều cao thủ đến vì đó là thần khí, một thần khí đủ để vực dậy cả môn phái.
Mỗi môn phái tu chân đều có thần khí trấn phái, thần khí tượng trưng cho sức mạnh và lời cảnh báo.
Người lấy được thần khí cũng tăng vọt thực lực.
Rất nhiều năm rồi không có ai chế tạo ra thần khí ở Thương Lan Đại Lục.
Mới một chốc đã có vô số cao thủ tập trung quanh nhà Thanh Việt, song vẫn còn có người đang chạy đến.
Ai bảo tiếng độ lôi kiếp của thần khí chấn động quá.
Mọi người đánh giá Ninh Thư và Thanh Việt.
“Cô cậu có thấy thần khí không?” Một ông già tóc bạc hỏi: “Ta thấy rìu bay về phía này.”
Ninh Thư: →_→
Nói như rìu của ông ta không bằng.
“À, nó bay ra đằng kia rồi.” Ninh Thư chỉ bừa.
Ông già xụ mặt: “Đưa rìu thần đây.”
Ninh Thư phì cười: “Tại sao?”
Ninh Thư thấy mọi người xung quanh nhốn nhao muốn thử sức. Cô muốn kiểm tra trình độ từ lâu rồi, nay có thêm Khai Thiên Phủ cô phải kiểm tra thử cái rìu này.
Tu sĩ chạy đến ngày một nhiều, vây kín nhà Thanh Việt, nhiều đến mức chỉ bằng nước miếng thôi cũng đủ bao vây Ninh Thư và Thanh Việt.
Thanh Việt vẫn bình tĩnh, không hề hoảng hốt trước vòng vây bao nhiêu người.
“Đưa rìu thần đây thì tha cho chúng bay một mạng.” Một gã đàn ông phả ra hơi thở của kẻ mạnh đứng ra: “Ai chế tạo ra rìu thần?”
Ninh Thư vỗ ngực bôm bốp: “Ta.”
Gã đàn ông khinh thường Ninh Thư, gã quét mắt khắp người Thanh Việt: “Ngươi là người tạo ra rìu thần? Ngươi có thể gia nhập Thần Phong Tông của ta, Thần Phong Tông sẽ bảo vệ ngươi.”
Thanh Việt hỏi Ninh Thư: “Đi hay đánh?”
“Đánh, cho Khai Thiên Phủ khai rìu.” Ninh Thư hồ hởi muốn thử, chứ trốn thì nhanh lắm. Người tu luyện nghe theo tiếng lòng, thất bại và khó khăn trắc trở là điều kiện cần khi đuổi theo con đường đại đạo.
Ninh Thư nói với Thanh Việt: “Cậu để ý nhé, lát nữa ta đánh không lại thì cậu nhớ giúp một tay nhé.”
Thanh Việt nheo mắt nhìn Ninh Thư: “Chỉ có vậy mà cô không xử lý được?”
“Bao nhiêu người thế này mà chỉ có vậy?” Ninh Thư liếc xéo.
“Rất lâu rất lâu về trước, có người nói rằng có được ta là có thể đạp phá hư không, thăng tiên giữa ban ngày. Nhưng chính ta đang bị giam giữ dưới thiên đạo này, chính ta cũng chẳng thể đạp phá hư không.”
Ninh Thư thương cho số phận Thanh Việt: “Thật ra tại màu tóc xanh bắt mắt đã hại cậu.”
Yêu thú kém thông minh, rất ít yêu thú hoá thành hình. Màu tóc của Thanh Việt là bộ phận mà rất nhiều người muốn lấy được từ yêu thú.
Thanh Việt đặc biệt thế này không xử đẹp cậu thì xử đẹp ai. Lỡ thịt Thanh Việt cũng bổ như thịt Đường Tăng thì sao.
Ninh Thư nghĩ một cái, Khai Thiên Phủ đã nằm trong tay Ninh Thư, Ninh Thư siết nắm tay, rìu kêu một tiếng đinh giòn giã.
Ninh Thư nói to: “Rìu ở đây, có bản lĩnh thì đến mà lấy.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!