Công Tử Uyên nhìn ánh mắt không hài lòng của cô, cuối cùng chỉ đành cúi người bế cô lên, sau đó xoay người lại, để bản thân nằm lên giường. Còn Nam Nhiễm thì ngồi trên người hắn.
Xung quanh vô cùng bừa bộn, áo sơ mi trắng trên người hắn được tháo hai nút ở cổ.
Hắn rũ mắt, mí mắt che khuất con ngươi màu vàng kim.
"Muốn cắn đến mức này?"
Nam Nhiễm tỏ vẻ đương nhiên.
"Ừ, hừ."
Môi mỏng lạnh chậm rãi phun ra một chữ: "Ừ." Ý là đồng ý, hắn sẽ nằm ở đây để cho cô cắn thỏa thích.
Nam Nhiễm không chút do dự duỗi tay xé quần áo hắn ra, cúi người cắn lên cổ hắn.
Nghĩ đến đêm qua hắn làm thế nào cắn cô thành cái dạng người không ra người ma không ra ma như hôm nay. Nam Nhiễm càng dùng sức hơn, từ trước đến giờ cô cắn người chưa từng có khái niệm thủ hạ lưu tình.
Vì thế mới cắn một chút đã thấy cổ hắn chảy máu.
Nhưng máu của Công Tử Uyên không phải màu đỏ tươi mà là màu đỏ sậm, gần giống như màu đen.
Ban đầu, Nam Nhiễm còn rất hưng phấn.
Cắn chỗ này một cái rồi cắn chỗ kia một cái.
Nhưng chưa tới mười lăm phút, cô đã dựa vào người hắn.
Mệt quá, hơn nữa hắn còn không hề than một tiếng.
Vừa mệt vừa không thú vị, cô thật sự không hiểu nổi tại sao đêm qua hắn lại hưng phấn như vậy.
Thấy cô lăn qua lộn lại trên giường mãi, đôi mắt hắn xẹt qua tia sáng, duỗi tay giữ chặt lấy eo của cô, đạm mạc hỏi: "Vết thương trên người không đau nữa?"
Nam Nhiễm sững sờ chớp mắt một cái, sau đó, nhào vào lòng hắn.