Cao Phong lại một lần nữa lấy chứng minh thư của mình ra, ném thẳng lên mặt nhân viên bảo vệ kia.
“Đi kiểm tra!”
"Anh!" Nhân viên bảo vệ bị chứng minh thư ném trúng mặt, trong lòng rất căm tức.
"Tôi đã kiểm tra rồi, anh vốn không phải chủ trong khu này.”
"Lúc trước không phải, không có nghĩa sau này không phải, không phải vừa rồi, không có nghĩa hiện giờ không phải.”
"Tôi không có thời gian lãng phí với anh, nhanh đi kiểm tra!”
Cao Phong lạnh nhạt nhìn nhân viên bảo vệ, trong mắt là uy nghiêm không thể kháng cự.
Tiếp xúc với ánh mắt của Cao Phong, cơ thể của nhân viên bảo vệ không nhịn được hơi chấn động, vậy mà nhặt chứng minh thư lên theo bản năng, xám xịt tiến vào trong trạm gác.
"Có người đúng là có tật xấu, người ta đều đã kiểm tra rồi, còn bảo người ta đi thăm dò, tự cho là đúng” Hạ Vy lại nói mát.
"Được rồi cục cưng, đừng ở đây lãng phí thời gian, chúng ta vẫn nên đi vào thì hơn!” Trương Kiên mỉm cười, vươn tay ôm lấy eo Hạ Vy.
"Dạ chồng, chúng ta vẫn nên nhanh vào thôi, đến biệt thự của chúng ta nghỉ ngơi!”
"Có một số người, chỉ có thể bị nhân viên bảo vệ ngăn lại, ha ha!”
Trong lòng Hạ Vy rất vui sướng, kéo cánh tay của Trương Kiên muốn đi về phía chiếc xe Mercedes.
"Tôi nói này Cao Phong, anh không có tư cách đi vào khu biệt thự này, ngay cả xe đỗ ở đây cũng không có tư cách, cho nên anh nhanh lái chiếc xe rách này đi!”
Hạ Vy vừa đi, vừa không quên kêu lên một câu.
Cao Phong lẳng lặng đứng tại chỗ không nói một lời, trên gương mặt đều là hờ hững.
Muốn chơi sao? Vậy thì tôi sẽ chơi với hai người!
“Anh... Anh Cao!”
Lúc Hạ Vy và Trương Kiên chuẩn bị lên xe rời đi, nhân viên bảo vệ đi kiểm tra, bỗng nhiên chạy từ trong trạm gác ra.
Mà bây giờ, trên gương mặt của nhân viên bảo vệ này đều là khiếp sợ, bộ dạng hoảng sợ chạy chậm về phía Cao Phong.
Hạ Vy và Trương Kiên cùng nhướng mày, nhìn về phía nhân viên bảo vệ này.
"Anh anh anh... Anh Cao, tôi...” Hiện giờ nhân viên bảo vệ bị dọa tới mức mặt không còn chút máu, lắp bắp nhìn Cao Phong.
Nhìn thấy biểu hiện này của nhân viên bảo vệ, Hạ Vy vô cùng kinh ngạc.
Sao chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, nhân viên bảo vệ này đã thay đổi thái độ đối với Cao Phong thế?
"Đã kiểm tra xong rồi à?" Cao Phong thản nhiên hỏi.
"Đã kiểm tra, đã kiểm tra xong, anh Cao, vừa rồi là tôi không thấy rõ.."
“Có lẽ là thông tin trên hệ thống chưa cập nhật, mong anh trăm ngàn lần đừng chấp nhặt với tôi!”
Nhân viên bảo vệ càng nói càng hoảng, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa là quỳ xuống rồi.
Tuy anh ta không quỳ, nhưng anh ta đã cúi đầu thấp 90 độ đối với Cao Phong.
Giống như rất hối hận, đồng thời hai tay còn đưa chứng minh thư cho Cao Phong.
Hạ Vy và Trương Kiên vô cùng hoảng sợ.
Nhân viên bảo vệ này, vậy mà cung kính với Cao Phong như vậy, còn cúi đầu với anh?
Chẳng lẽ Cao Phong...
Thật sự mua biệt thự ở đây?
Nhưng Trương Kiên cũng mua biệt thự, nhân viên bảo vệ kia cùng lắm là chào hỏi ông ta, có bao giờ cúi đầu với ông ta đâu?
"Anh... Anh ta.." Hạ Vy lắp bắp, gương mặt rất hoảng sợ, vươn tay chỉ Cao Phong nhưng không thể nói ra một câu.
"Bây giờ tôi có thể đi vào được chưa?” Vẻ mặt Cao Phong châm chọc nhìn thoáng qua Hạ Vy, sau đó lạnh nhạt hỏi.
"Có thể có thể có thể! Bây giờ tôi có thể mở cửa cho anh Cao!” Nhân viên bảo vệ gật đầu như gà con mổ thóc đáp.
"Khoan đã! Bây giờ xe của tôi có tư cách đỗ ở đây không?” Cao Phong lại hỏi.