Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn trán tôi, âm thanh trầm khàn khi vừa ngủ dậy.
"Tối qua ngủ ngon không?"
Tôi như con nai vàng ngơ ngác, rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ còn phản kháng, nhưng anh đã dùng ba tuần lễ để cho tôi biết một đạo lý.
Phục tùng là được.
Cánh tay đặt bên người bị anh nắm lấy, anh thích thú luồn qua từng kẽ tay, đan mười ngón tay với tôi.
Dựa vào tôi, nhẹ cười rồi nhìn tôi đầy âu yếm.
"Lần này không vứt nhẫn của anh đi à?"
.....
Nhẫn của anh, là chiếc nhẫn kim cương tôi đeo trên ngón vô danh.
Trước đó còn có hai chiếc, một chiếc bị tôi giấu trong tủ lạnh, một chiếc thì bị tôi vứt xuống hồ ở vườn hoa dưới nhà.
Hậu quả của hai chiếc nhẫn kia mang lại tạm thời tôi không muốn nhớ nữa, mà cái hậu quả chiếc thứ ba mang lại có lẽ là:
Tôi phải cùng anh ấy, người mà tôi đã từng sợ hãi nhất.
Kết hôn.
2
Tôi thích khoảng thời gian được ngâm mình trong bồn tắm. Bởi vì không cần đối diện với anh, cũng sẽ không nhớ lại ký ức đáng sợ nào đó nữa.
Nhưng khi tôi nhìn chằm chằm nửa người mình trong bồn tắm trên chiếc gương đối diện một cách ngơ ngẩn, lớp sương mờ mông lung đã che đi vài vết sẹo nào đó trên người tôi.
Vành mắt tôi ửng hồng, nhìn bản thân mình trong gương.
Cho tới khi Thẩm Diêm Tri chậm rãi gõ cửa gọi tôi.
"Sao em tắm lâu thế?"
"Em mà không ra, thì anh vào đấy."
"....."
Anh không phải là chưa làm cái chuyện không nói không rằng gì mà vào phòng tắm, tôi lập tức đóng vòi hoa sen, quấn khăn tắm.
.....
Bữa sáng vẫn như cũ đã được đặt trên bàn ăn, nhưng Thẩm Diên Tri có lẽ không có thời gian ăn.
Trên ti vi đang chiếu bản tin buổi sáng, ngón tay anh mảnh khảnh, sạch sẽ mà lưu loát thắt cà vạt.
Thấy tôi cứ nhìn mình, anh bèn cúi đầu xuống cọ cọ mũi tôi.
"Thích nhìn à? Lần sau em thắt nhé?"
Tôi quay mặt đi. Nhưng anh không hề để ý, nhẹ cười. Còn lấy cốc sữa mà tôi đã uống, nhấp môi vào chỗ môi tôi chạm vào.