TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lối đi an toàn nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng th ở dốc của Triệu Vanh từ từ bình phục lại, còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng của Kiều Nam Kỳ.
Triệu Vanh đang đợi Kiều Nam Kỳ nói chuyện, Kiều Nam Kỳ lại đang đợi Triệu Vanh giải thích.
Bọn họ ai cũng không mở miệng, ở trong hành lang vắng vẻ yên tĩnh, tối tăm và hoang vắng, như thể đang lưu giữ lại thời gian.
Triệu Vanh có chút không hiểu rõ vì sao Kiều Nam Kỳ không nói lời nào.
Không phải người này tìm cậu trước sao?
"Vậy..." Cậu phá vỡ sự im lặng trước, "Anh rốt cuộc có chuyện gì?"
Cậu đã cố gắng tìm hiểu cảm xúc và suy nghĩ của Kiều Nam Kỳ trong nhiều năm, kiên nhẫn tới nỗi phí cả thời gian mười năm không còn gì lại sất, bây giờ cậu không nghĩ muốn chơi loại thầm lặng thế này nữa.
Cậu không phải tới nơi này để tốn thời gian cùng Kiều Nam Kỳ.
Kiều Nam Kỳ hơi cụp mắt nhìn Triệu Vanh.
Màu da Triệu Vanh rất trắng trẻo, má luôn đỏ bừng mỗi khi tâm trạng thâm trầm.
Dưới ánh sáng mờ ảo, nước da đỏ bừng của cậu hiện lên rất rõ ràng, khiến người nhìn bối rối.
Nhưng thái độ của Triệu Vanh rất lãnh đạm, thay vì ngoan ngoãn ôn hòa như trước thì lại có chút lạnh lùng.
Xuân sắc cùng lạnh lùng lưu lại càm giác mâu thuẫn ở trên người cậu, như là hoa đào nở trong tuyết mùa đông.
Đó là dáng vẻ mà Kiều Nam Kỳ chưa bao giờ nhìn qua.
Y nhìn, nhưng trong lòng lại chỉ còn cảm giác phiền muộn.
Triệu Vanh vừa rồi chủ động nói lời chia tay với y.
Y chưa bao giờ nghĩ tới Triệu Vanh sẽ nói ra những lời như vậy.
Sao có thể chứ?
Triệu Vanh thích y như vậy.
Ngần ấy năm trời, Triệu Vanh luôn chờ mong mỗi khi nhìn y, đôi mắt đen nhạt sáng ngời, không có ai không nhìn ra được điều cậu luôn cất giấu.
"Tôi không đồng ý chia tay." Y nói.
Triệu Vanh lộ ra ánh mắt khó hiểu.
Y suy ngẫm một lát rồi lại hiểu ra.
Kiều đại thiếu gia đã quen rồi, có lẽ cậu phân nửa là đang tức giận, lời Chia tay như vậy không phải lời cậu sẽ nói ra.
Điều này rất dễ giải quyết.
Kiều Nam Kỳ trong 《Đường về》 tính khí thất thường, có thù phải trả, mặc dù tính cách Kiều Nam Kỳ không khác gì với nguyên tác, nhưng không biết ngôn ngữ miêu tả cùng trải nghiệm thực tế phát sinh có chút ít khác biệt, bởi vì Kiều Nam Kỳ lại có chút tình cảm hơn so với trong sách miêu tả --- Giống như bạch nguyệt quang Lục Tinh Bình này, Kiều Nam Kỳ trước mặt anh ấy vẫn nói chuyện nhiều hơn so với nội dung gốc.
Vấn đề này có thể thảo luận.
"Thỏa thuận đã kết thúc." Triệu Vanh nói rất nghiêm túc, "Dựa theo nội dung thỏa thuận --- đây vốn là do anh lúc trước soạn thảo, chúng ta không có quan hệ pháp định.
Anh nếu không hài lòng, có thể xem như bản thân đã đá tôi.
Dù sao chúng ta cũng không có công khai mối quan hệ, biết được chuyện cũng chỉ có người nhà của tôi và của anh, anh nói với bọn họ, anh không cần tôi nữa là được rồi."
Kiều Nam Kỳ vốn đã phá đổ Trần gia, lúc này bảo đá cậu, chắc chắc không có người sẽ không tin.
Cậu nói thêm một lúc.
"Nếu không có chuyện gì nữa, anh cũng không muốn mua lại cổ phần trong tay tôi, vậy tôi đi tìm người của phòng hành chính tới phân văn phòng." Tay cậu duỗi ra nắm lấy nắm cửa, kéo cửa lối đi an toàn ra, "Tôi đi trước đây."
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài lọt vào.
Triệu Vanh chỉ hơi dừng bước, nhìn thoáng qua bên ngoài bây giờ không có người đi ngang qua liền nhấc chân rời đi.
Kiều Nam Kỳ đứng tại chỗ.
Y nhìn bóng dáng Triệu Vanh, vô thức cảm thấy Triệu Vanh sẽ quay đầu lại.
Giống như mỗi một lần trước kia, Triệu Vanh sẽ quay đầu nhìn về phía y, hoặc là bước nhanh đến bên cạnh mình cho dù y không cần làm gì cả.
Nhưng bóng dáng mảnh khảnh kia đi càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất ở chỗ ngã rẽ, chỉ để sót lại sự im lặng.
Nhìn bóng lưng càng ngày càng xa càng ngày càng nhỏ kia quả thật rất khó chịu.
Như Kiều Nam Kỳ trong mười mấy năm qua đã từng vô số lần để lại cho Triệu Vanh bóng dáng càng lúc càng xa, chưa từng quay đầu như vậy.
Nhưng mà giờ đây, khi y đã nhận ra mình đã để lại một vị trí cho Triệu Vanh trong quãng đời sau này của mình, thì Triệu Vanh lại đột nhiên rời đi.
Y từ nhỏ đã lớn trước tuổi, luôn được các vì sao bao quanh, cuộc đời 28 năm này, đây là lần đầu tiên phải trải qua một cảm xúc được gọi là phức tạp hụt hẫng.
Y hít một hơi thật sâu, lông mày không biết từ khi nào đã nhíu chặt lại.
Điện thoại trong túi lại rung lên, kéo Kiều Nam Kỳ đang trong cảm giác ngột ngạt bực bội lần nữa trở về với thực tại.
Y cúi đầu nhắm mắt lại, lấy di động nhìn thoáng qua màn hình, lúc này mới nhấn trả lời.
Giọng nói dồn dập của Tiểu Ngô lập tức truyền tới: "Tiên sinh, Triệu tiên sinh đi hỏi người trong phòng hành chính đã xử lý xong chưa.
Vậy thì chuyện văn phòng..."
Kiều Nam Kỳ khẽ thoáng giật mình trong lòng.
Đúng rồi, Triệu Vanh sau khi tới công ty đã đưa ra yêu cầu này.
Triệu Vanh đã làm việc ở công ty của y hơn một năm, luôn làm những công việc bình thường do Tiểu Ngô sắp xếp.
Trước kia cũng chưa từng yêu cầu quyền lợi cổ đông gì, hiện tại nói muốn rời khỏi, không phải vẫn ở công ty, cũng không bán cổ phần để lấy tiền sao?
Triệu Vanh không có khả năng rời khỏi y.
(Không, m nghĩ nhiều rồi con ạ )
Giống như Hạ Viễn Đồ nói, có khả năng đó chỉ vì chuyện Trần gia.
Không muốn công việc nhàn rỗi trước đây, còn yêu cầu văn phòng mới, có lẽ là hy vọng y có thể cho nhiều hơn.
Mới vừa rồi còn nói sợ người khác hiểu lầm, nói không chừng cũng do đề tài mà Triệu Vanh đã sớm phàn nàn với y --- mối quan hệ của bọn họ vẫn chưa được công khai.
Kiều Nam Kỳ không nghĩ muốn chơi trò chia tay để đòi hỏi này với Triệu Vanh.
Y có lẽ có thể thỏa mãn một vài yêu cầu của Triệu Vanh.
Dù sao hiện tại đối với y, đó cũng không phải là việc tốn quá nhiều công sức.
Y thỉnh thoảng ở những lúc đi xã giao có thể dẫn Triệu Vanh đi cùng --- chỉ cần Triệu Vanh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, cũng có thể dành cho Triệu Vanh một ít đãi ngộ mà Triệu Vanh đáng có ở công ty, thậm chí còn có thể ra tay nhân tử một chút, để lại một phần tài sản của Trần gia lại cho Triệu Vanh.
Khi Triệu Vanh phát hiện ra, tự nhiên sẽ về nhà xin lỗi với y.
"Cứ làm theo quy trình đi." Y nói với Tiểu Ngô, "Cổ phần công ty là cậu ta dùng tiền của mình mua, cậu ta cũng nắm cổ phần, đây là quyền lợi của cậu ta."
Tiểu Ngô muốn nói lại thôi: "Ngài trước kia từng nói, Triệu tiên sinh..."
"Nói cái gì?" Việc vặt vãnh của Kiều Nam Kỳ trước nay đều do Tiểu Ngô xử lý, chuyện của Triệu Vanh được giao phó cũng không ít, cho nên vừa chợt nói, y căn bản không đáp lại được.
"Nói Triệu tiên sinh cái gì cũng không biết, đừng để anh ấy động vào những thứ đó..."
Kiều Nam Kỳ mơ hồ có chút ấn tượng.
Triệu Vanh so với những người bạn bè chung quanh Kiều Nam Kỳ, nói cậu không học vấn không nghề nghiệp đã là dễ nghe.
Có đôi khi không có mặt Triệu Vanh, những người khác nhắc tới cậu thậm chí còn nói thẳng "Thằng vô dụng được Trần gia nhặt về".
Kiều Nam Kỳ trước kia vừa phải đề phòng Hạ Nam, vừa phải bí mật sắp xếp đối phó với những người có giao tình với Hạ Nam, mỗi ngày đều phải căng như dây đàn, không thể mắc một sai lầm nào.
Triệu Vanh ở bên người y cái gì cũng không hiểu, y tự nhiên dặn dò Tiểu Ngô đừng để Triệu Vanh làm hỏng chuyện.
Nhưng hiện tại những người đó đã không còn sức ép nữa, nhiều lắm cũng chỉ có Kiều Nhược Dã, nhưng y có thể đối phó được.
"Triệu Vanh muốn làm cái gì, cậu cứ nói trước cho tôi."
Tiểu Ngô nơm nớp lo sợ đồng ý.
Sắc mặt Kiều Nam Kỳ hơi dịu đi, y cất di động từ từ đi ra hành lang.
Ở đầu bên kia, Triệu Vanh sau khi nói Lời tạm biệt với Kiều Nam Kỳ xong, trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh đến không ngờ.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp riêng sau khi cậu lặng lẽ rời khỏi Kiều Nam Kỳ.
Vốn tưởng rằng khi lần nữa nhìn thấy Kiều Nam Kỳ, bản thân vẫn sẽ có chút rung động, dù sao người đàn ông kia bản thân cậu cũng đã theo đuổi mười năm.
Nhưng cậu lại không có.
Giống như lúc sáng sớm trả lời tin nhắn của Kiều Nam Kỳ, cậu chỉ muốn mau mau kết thúc.
Phương Trác Quần từ nhỏ đã thích nói tính cách cậu bướng bỉnh, hiện giờ nghĩ tới, hình như thật sự như vậy.
Cậu bướng bỉnh theo đuổi một người vô tâm như Kiều Nam Kỳ trong suốt mười năm, cũng bướng bỉnh để quay đầu bỏ đi mà không có ý định quay đầu lại.
Cậu không cần thời gian để thoát khỏi mối quan hệ này, bởi vì đoạn tình cảm này vốn đã chẳng có bắt đầu.
Hoặc nói, cậu mỗi ngày đều dần dần tỉnh táo sau khi ký thỏa thuận hôn nhân với Kiều Nam Kỳ, một năm qua cố gắng bứt ra, cuối cùng giờ phút này không có loại độc nào có thể xâm hại nữa.
So với điều này, cậu càng lo lắng Kiều Nam Kỳ sẽ không cho cậu tới trụ sở chính nữa, như vậy cậu lại phải nghĩ tới biện pháp khác để tiếp cận Lục Tinh Bình.
Nhưng cậu lo lắng dư thừa rồi.
Dưới ánh măys ngượng ngùng muốn hỏi của đám người Tống Hân Hân, Triệu Vanh thu dọn xong đồ đạc ở vị trí ban đầu của mình, lại đợi một lúc, người phòng hành chính không có tới, Tiểu Ngô lại tự mình dẫn cậu đi tới một văn phòng ở tầng gần lầu cao nhất.
Phòng lớn, cách vách chỉ có mấy văn phòng có kiểu mẫu tương tự, bên trong đầy đủ tiện nghi, nói có thể làm căn hộ tạm thời cho một người ở cũng không tính là nói chơi.
Cậu vốn dĩ chỉ muốn có một thân phận thích hợp để sau này tiện tiếp xúc với Lục Tiểu Nguyệt, thực sự không nghĩ tới Tiểu Ngô trực tiếp sắp xếp lớn như vậy cho mình.
Hơn nữa đồ đạc bên trong đều sạch sẽ sáng bóng, hiển nhiên là mới vừa được dọn cách đây mấy chục phút.
Trước kia khi Triệu Vanh chưa dọn ra khỏi nhà Kiều Nam Kỳ, cậu luôn để mắt người giúp việc tới dọn dẹp nhà cửa, cho nên yêu cầu về thời gian và hiệu suất của những thứ này cậu biết rất rõ.
Lần đầu tiên tới nơi, cậu liền buột miệng thốt ra hỏi: "Đây là thuê mười người dọn dẹp tới dọn sao? Thật ra tôi cũng không cần gấp như vậy, thật sự tôi có thể về nhà chờ."
Tiểu Ngô đang uống nước không được tự nhiên hắng giọng vài cái: "Không có gì, nên làm mà."
Hắn sợ Triệu Vanh lại hỏi thêm vấn đề gì, mới đán phủ đầu hỏi trước: "Ngài còn yêu cầu gì nữa không? Nếu thiếu thứ gì cứ trực tiếp liệt kê cho tôi là được.
Nếu là văn kiện công ty, thì phần mềm của công ty đã được cài đặt trên máy tính bàn, chỉ cần ngài có quyền hạn đều có thể xem."
Triệu Vanh thử nói: "Tôi có thể xem phân phối nhân sự của toàn bộ công ty được không?"
"Cái này không thành vấn đề --- cũng không phải bí mật công ty gì.
Tôi sẽ in ra đưa lại đây."
"Cám ơn."
Sau khi Tiểu Ngô rời đi, Triệu Vanh ở trước máy tính loay hoay một hồi.
Những phần mềm này trước đây cậu đã từng sử dụng, chỉ là quyền hạn đã thay đổi, không cần mất nhiều thời gian để làm quen, chỉ trong vòng mười phút cậu đã sơ lược những quyền hạn bản thân có là gì.
Quyền hạn cao hơn nhiều so với trước đây.
Kiều Nam Kỳ không những không có ý định mua lại cổ phần của cậu, mà còn hào phóng thoải mái để cậu tiếp xúc với những thứ này sao?
Tuyến tình cảm của Kiều Nam Kỳ trong sách có chút ít như không, cũng không viết rõ kết cục của người phụ nữ đồng ý kết hôn với anh ta.
Mà Kiều Nam Kỳ trong ấn tượng của cậu, cho dù là nguyên tác, hay hiểu biết những năm gần đây, cũng không phải là người hoài niệm hay quan tâm tới những mối tình cũ.
Trong cốt truyện, mối ân oán giữa Trần Trạch Hòa và Kiều Nam Kỳ được đặt lên đầu, chuyện chia tay của Kiều Nam Kỳ chỉ là phía sau, Triệu Vanh ban đầu còn chuẩn bị cho những bước khó khăn, không nghĩ tới hiện tại lại thuận lợi như bây giờ.
Đồ chó này coi như cũng còn chút lương tâm đi.
Khả năng bởi vì cậu là Thằng vô dụng đi.
Cho nên cảm thấy cho dù cậu tiếp xúc hay không cũng như nhau, cho nên cũng không sao cả.
Nhưng cậu thật sự cũng không định làm gì.
Cậu thật sự không chạm nổi vào con đường sự nghiệp của nam chính.
Cậu hiện tại chỉ muốn đi qua cốt truyện làm pháo hôi của mình, bị chồng trước Kiều Nam Kỳ vả mặt cũng không sao cả.
Triệu Vanh thu dọn một số đồ đạc trước đó để lại công ty, pha cho mình một tách trà nóng, sau đó ngồi vào bàn làm việc rộng rxi, tự mình lựa chọn vài tài liệu có quyền hạn.
Sản nghiệp của Kiều gia có rất nhiều, ban đầu là đầu tư vào một số sản phẩm của công ty, nhưng sau khi Kiều Nam Kỳ tiếp quản, mạnh mẽ thành lập mũi nhọn chính của công ty là kỹ thuật, từ đó hoàn toàn đem toàn bộ Kiều gia xách nhanh chạy về phía trước.
Đây đều là những tình tiết trong nội dung 《Đường về》, tất cả đều là những lợi ích mà nam chính Kiều Nam Kỳ thu hoạch được.
Bây giờ là phần kết thúc của cốt truyện, sau khi nuốt chửng Trần gia cũ của bọn họ, cộng thêm những thứ vốn dĩ nằm trong tay của Hạ Nam, một đống tài liệu dự án trước mặt có thể nói là chói lóa.
Triệu Vanh nhìn cũng không hâm mộ gì, dù sao cậu cũng không có hứng thú với đồ của người khác.
Thứ cậu đang tìm là một số tài liệu mà Kiều Nam Kỳ đã viết về phương hướng nghiên cứu, quy trình quản lý và thị trường của công ty.
Cậu vốn dĩ đã đều tư một số thứ, những cũng không phải chuyên gia gì, dù sao cậu cũng chưa từng tiếp xúc với những thứ này.
Xem nhiều thứ này một chút, về sau khi bản thân đầu tư cũng có thể chính xác hơn.
Triệu Vanh muốn tận lực lấy được số tiền kia, sau đó rời khỏi Dương Thành, đi tới đầu tư hoặc kinh doanh ở quê nhà trước kia của mình, sau đó sử dụng quỹ lưu thông để mở một viện phúc lợi, sau đó sống một cuộc đời bình thường không có thăng trầm gì.
Cho dù không lấy được nửa di sản kia, cậu cũng sẽ không lưu lại Dương Thành.
Dù cậu có sống trong cuốn sách này lâu thế này, cho dù thế giới này có chân thực trọn vẹn đến đâu, thì chung quy cậu cũng không phải Triệu Vanh trong nguyên tác.
Bạn đang đọc bộ truyện Ruột Bông Rách tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ruột Bông Rách, truyện Ruột Bông Rách , đọc truyện Ruột Bông Rách full , Ruột Bông Rách full , Ruột Bông Rách chương mới