TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Dịch: Thất Thất
Tam Bảo ở trong sân viện hăng hái dậm chân.
Ngoài cửa có người lao vào.
"Đào Bất Tri?"
Người vừa đến bên trong vận một bộ trường bào màu đinh hương, bên ngoài khoác một cái áo màu tử đàn, thấy Phó Cảnh Hiên bước ra thì cả kinh, chân bước loạng choạng, thiếu chút nữa ngã đập đầu xuống đất.
Tam Bảo vội vàng lao đến dìu hắn, cao giọng hô: "Đào thiếu gia!"
Đào thiếu gia vốn dĩ tên là Đào Tiên Tri, là tôn nhi của Ích Châu Đào gia, năm nay đã hai mươi mốt, là bạn đồng lứa với Phó Cảnh Hiên và Phương Trạch Sinh.
Đào lão gia đương thời đặt cho hắn hai chữ "Tiên Tri", ngụ ý hi vọng hắn có thể dự biết mọi sự, trù tính mọi việc, để ngày sau có thể tự mở ra một vùng trời đất thương trà của mình, nhưng lại không nghĩ đến ở một lần tại hội thưởng trà, Đào Tiên Tri bị mấy vị trưởng bối kéo đi phẩm trà, phẩm tới phẩm lui, cái này không biết, cái kia cũng không biết, cuối cùng giống Phó Cảnh Hiên, bị đặt cho cái biệt hiệu cái gì cũng không biết "Đào Bất Tri".
Hắn và Phó Cảnh Hiên qua lại, cũng coi như hồ bằng cẩu hữu*
*Hồ bằng cẩu hữu: đám bạn bè không tốt
"Phó lão nhị?!"
"Ngươi, ngươi ngươi ngươi? Ngươi thật sự gả đi rồi!?" Đào Tiên Tri mở đôi mắt thật to, mặc cho Tam Bảo đang đỡ mình, vọt tới trước mặt Phó Cảnh Hiên, bất khả tư nghị nói: "Vương Tú Hòa nói ta còn không tin, không nghĩ tới ngươi thật sự là như vậy?" Sau đó bày ra vẻ mặt như sớm đã biết: "Ta nói nhị nương ngươi sớm muộn gì cũng sẽ làm cho ngươi rời khỏi Phó gia! Không nghĩ tới bà lại ác độc như vậy, trực tiếp đem ngươi gả cho một nam, làm ngươi đoạn tử tuyệt tôn?!"
Phó Cảnh Hiên cũng không giải thích nhiều với hắn, thấy hắn đến đây cũng đâm ra suy nghĩ: "Còn ngươi? Sao lại ở đây?"
Đào Tiên Tri nói: "Chính là hội thưởng trà a, năm nay tổ chức ở Sở Châu, vừa vặn bên này cũng có vài vụ làm ăn, nên ta cùng ông nội liền đến đây sớm chút".
Phó Cảnh Hiên quả thật quên mất việc này, y cũng đã nhiều năm không tham gia hội thưởng trà, lý do cũng không phải bởi vì Phương Trạch Sinh không tham gia, mà là vì thân thể Trình Tích Thu ngày càng không tốt, Liễu nhị nương thay thế vị trí của bà, động tay động chân vào thiếp mời, nhiều lần mang theo Phó Cảnh Nghiệp tham gia hội thưởng trà, hoàn toàn không cho y cơ hội lộ diện.
Phó Cảnh Hiên hỏi: "Sao việc làm ăn của Đào gia lại đến tận địa giới Sở Châu này?"
Đào Tiên Tri mang khuôn mặt tròn như quả táo, cười lên trông có vẻ thật thà vô cùng, lúc cười vô cùng hàm hậu, lời nói chất phác ẩn ẩn ngốc nghếch, "Làm ăn còn phân địa giới cái gì? Trời nam biển bắc mua đi bán lại, chẳng phải chính là như vậy sao? Người khác nhìn trúng trà của Đào gia nhà chúng ta, ta cũng đâu thể cự tuyệt lòng thành xa xôi ngàn dặm của người ta?"
Phó Cảnh Hiên cười nói: "Mấy năm gần đây mới phát sinh mối làm ăn này?"
Đào Tiên Tri hiểu ý tứ của y, cười hắc hắc nói: "Vẫn là không thể sánh bằng thời điểm Phương tiên sinh còn tại thế, ngươi khoan hãy nói ta, sinh ý mà Phó gia nhà các ngươi giành giật được còn nhiều hơn so với Đào gia nhà chúng ta, nhị nương ngươi xem vậy mà lại là một nhân vật hung ác, có thể cân sức ngang tài với Vương Tú Hòa, quả thật hận không thể nuốt sống sinh ý Phương gia cho con cháu nhi tử thân sinh của mình, nói chung bây giờ bên trong hội thưởng trà cũng chẳng có mấy ai tốt lành, từng người từng người ngoài miệng thì thương tiếc Phương Trạch Sinh mất đi người thân, không cha không mẹ, thế nhưng thời điểm cướp lấy sinh ý Phương gia đều chẳng hề quan tâm hắn sống hay chết.
Giọng Đào thiếu gia rất lớn, mắng đến nỗi đem cả bản thân mình cũng mắng theo, nói xong mới nghĩ tới Phương Trạch Sinh còn ở bên trong, nãy giờ chỉ thấy Phó Cảnh Hiên, nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi: "Phương Trạch Sinh ở trong đó sao?"
Phó Cảnh Hiên đưa mắt nhìn quét qua thư phòng, "Ừm".
Đào Tiên Tri ngó dáo dác: "Ta có nên vào trong chào hỏi không? Đã tám, chín năm chưa thấy hắn, hắn có muốn gặp người ngoài không?"
Cái này Phó Cảnh Hiên không thể làm chủ được, vòng vo một hồi, vốn muốn tìm Ách thúc đi vào thông báo một tiếng, nhưng không ngờ lại có âm thanh lộc cộc của bánh xe gỗ từ thư phòng truyền tới, Ách thúc đang đẩy Phương Trạch Sinh từ bên trong đi ra.
Đào Tiên Tri sợ hết hồn, trợn mắt nhìn Phương Trạch Sinh lúc lâu mới hoàn hồn lại, vội vàng tiến đến nói: "Phương thiếu gia, đã lâu không gặp."
Phương Trạch Sinh nhàn nhạt gật đầu, dùng tay ra dấu mời: "Đào thiếu gia là khách quý, mời đến phòng khách ngồi".
Chính viện đã chuẩn bị đầy đủ trà nước.
Đào Tiên Tri tay nâng tách trà bạch ngọc có vẽ khung cảnh hoa lá hồ điệp, hớp một ngụm trà non mùa xuân, hai mắt chuyển động, thi thoảng lại liếc nhìn đôi chân đã tàn phế của Phương Trạch Sinh, sau đó sợ quá lộ liễu, chỉ đành phải chớp chớp mắt mất tự nhiên uống trà, uống đến ba ly, trong bụng cũng đã thấy ách nước.
Phó Cảnh Hiên ngồi ở ghế đối diện, nhìn hắn bằng ánh mắt xem xiếc khỉ, không nói đỡ cũng không giải vây, làm Đào Tiên Tri nháy mắt đến tức giận, thả bát trà xuống, gò bó nhìn Phương Trạch Sinh hỏi: "Phương thiếu gia những năm này trải qua thế nào, có tốt không?"
Nói xong liền muốn tự vả miệng mình, tốt cái gì mà tốt? Tốt mới là lạ!"
Phương Trạch Sinh không để ý lắm, hắn để cho Ách thúc giúp Đào Tiên Tri châm một ly trà, nói rằng: "Hoàn hảo."
Đào Tiên Tri vội nói: "Vậy thì tốt! vậy thì tốt!"
Nhiều năm không gặp, gặp lại đã phế mất hai chân, dù thế nhưng đứng trước mặt Phương Trạch Sinh, Đào Tiên Tri vẫn luôn cảm thấy mình thấp hơn nửa cái đầu, giống như thuở nhỏ, hắn luôn không sánh bằng Phương Trạch Sinh.
Sau khi Phương gia xảy ra chuyện, toàn bộ thế gia trong giới phẩm trà đều nổi lên một trận xôn xao, người buồn có người vui cũng có, người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng thì càng nhiều, thời điểm hiện tại Phương Xương Nho đã mất nhiều năm, từng người một bắt đầu không kiêng nể gì nữa, cướp giật các mối làm ăn của Phương gia không ít.
Vương Tú Hòa tuy khôn khéo, nhưng chỉ là một ngoại nhân, muốn nắm giữ Phương gia, trước tiên phải làm cho Phương gia không còn người kế thừa mới được.
Vì thế mà xảy ra nhiều tình huống ngoại ưu nội hoạn*, không thể chú ý kĩ càng các nhánh làm ăn, cho nên những năm này sinh ý của Phương gia quả thật xuống dốc không phanh.
*Ngoại ưu nội hoạn: sự việc rắc rối cùng xảy ra bên trong và bên ngoài.
Bất quá năm nay hội thưởng trà đã tổ chức tại Sở Châu, xem ra Vuong Tú Hòa xác thực đã giải quyết xong xuôi dòng họ bên ngoại của Phương gia, bắt đầu chen một chân vào giới thương trà.
Bạn đang đọc bộ truyện Rượu Nhạt Pha Trà tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Rượu Nhạt Pha Trà, truyện Rượu Nhạt Pha Trà , đọc truyện Rượu Nhạt Pha Trà full , Rượu Nhạt Pha Trà full , Rượu Nhạt Pha Trà chương mới