TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Dịch: Tứ Cửu
"Mẫu thân! Người sợ hắn làm gì?" Phó Cảnh Nghiệp chịu lấn áp ở từ đường, bản thân trở lại phòng, thay y phục, nổi giận đùng đùng chất vấn Liễu thị: "Ngày hôm nay rõ ràng là lão nhị kiếm chuyện, nếu phụ thân chịu nghe con giải thích tường tận thì làm sao ông có thể trách con được!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chyện gì?" Liễu thị tỉnh táo lại, ngồi trên chiếc ghế tròn đầu làm từ gỗ cây đàn hương.
Bà nhấc một chén trà nóng, thổi nhẹ cho vơi bớt bọt trà.
Phó Cảnh Nghiệp nện một quyền lên bàn, giận chó đánh mèo* nói: "Còn không phải là do mấy ngày nay mẫu thân bảo con đi trà lâu phụ việc? Con thấy vị Tôn viên ngoại ở tây nam kia hiếm khi vào thành, liền dốc lòng làm ông ta cao hứng.
Cũng là vì kính nể nên mới dẫn ông ta đi Hoa Xuân Uyển uống rượu.
Ai ngờ ngủ một giấc dậy thì y phục treo trong phòng đã không cánh mà bay, ngay cả quần lót cũng không còn!"
*Giận chó đánh mèo: Giống với câu "giận cá chém thớt", khi một điều gì đó khiến ta giận dữ xảy đến, ta đã lấy một thứ gì đó khác hay một ai đó khác không liên quan đến nó để trút cơn giận.
Liễu thị hỏi: "Vậy làm sao con biết y phục là do Phó Cảnh Hiên phái người lấy?"
"Cư nhiên là Cẩm Nương nói.
Con nghe xong liền tức giận không thôi.
Vốn muốn chạy đến chỗ hắn đánh hắn một trận, vậy mà lại thấy hắn...cái chó chết đem quần lót của lão tử treo trên cây trúc phơi nắng cho mọi người đều thấy!"
Liễu thị ngờ vực: "Sự tình kia là Cẩm Nương chủ động nói với con?"
"Đương nhiên."
"Nàng nói thế nào?"
"Tất nhiên là nàng nói đúng sự thật rồi, rằng Phó lão nhị phái Tam Bảo đi vào uy hiếp, phá cửa, đoạt quần áo.
Chỉ trách con vô năng, hành sự lộ liễu!"
Liễu thị mạnh tay đặt bát trà xuống bàn kêu "rầm" một tiếng.
Nước trà màu ố bắn lên bộ y phục thượng hạng bà cũng không để ý tới, hướng về phía Phó Cảnh Nghiệp, mắng: "Ta xem con quả thật là lỗ mãng! Đã khuyên con nhiều lần kiềm chế bản thân! Đa duy nhân đạo*! Bây giờ ngay cả tú bà cũng hại con! Con kêu ta làm sao yên tâm để con tranh đoạt gia nghiệp!"
*Đa duy nhân đạo: Con người hơn nhau ở đạo làm người.
Phó Cảnh Nghiệp cố chấp nói: "Cẩm Nương sao lại không giúp con? Chẳng phải nàng đem tất cả sự tình đều nói với con?"
"Nói, nói cái rắm! Phụ thân con là một thương nhân, không phải quan viên.
Ông ấy làm sao có bản lĩnh phá án mất trộm cho con? Lại nói, tạp dịch ở Hoa Xuân Uyển đều chết cả rồi sao? Mặc cho tên tiểu kê Tam Bảo kia tới lui tự nhiên như kia? Phó nhị công tử quanh năm đi đó đây thưởng ngoạn, hơn một nửa người ở huyện Giang Lăng này đều quen mặt hắn.
So với con thì hắn sống biết điều hơn nhiều.
Vả lại, làm sao con biết hắn với Cẩm Nương có cấu kết với nhau cố ý khích con, làm con mất hết lý trí xông vào từ đường hay không?"
Phó Cảnh Nghiệp bị mẫu thân nói đến mức đầu óc mơ hồ.
Hắn suy nghĩ kĩ lại một chút, xác thực không đúng.
Trước kia vừa tỉnh lại đã thấy Cẩm Nương đứng chắn ở cửa mật báo cho hắn.
Theo lẽ thường mà nói không chăm sóc chu đáo, không tỏ được thái độ hiếu khách với người giàu tiền giàu của là lỗi ở nàng, có thể che giấu được mới là cách tốt nhất.
Còn giả như không che giấu được thì trước tiên cũng phải tìm cho hắn một kiện quần áo tươm tất để thay vào, nào có đâu cái đạo lý tiện tay đưa hắn một cái yếm?
Phó Cảnh Nghiệp nghiến răng, xoay người rời đi.
Liễu thị đứng lên hỏi: "Con đi đâu đấy?"
"Đương nhiên là đi tìm Phó lão nhị đối chất!"
Liễu thị tức đến mức sắp bất tỉnh, tiến lên véo tai hắn, chỉ tiếc mài sắt không nên kim*, nói: "Sao ta lại sinh ra loại vừa tùy ý lại lỗ mãng như con thế chứ? Hiện tại con đã để cho người xung quanh đùa giỡn, vậy chờ đến khi ta không còn, chẳng phải con sẽ bị Phó Cảnh Hiên chơi đùa tới chết hay sao?"
*Mài sắt không nên kim: "Có công mài sắt, có ngày nên kim", ở đây ý Liễu thị muốn ám chỉ bản thân dày công mài dũa Phó Cảnh Nghiệp nhưng hiện tại đều công cốc.
Phó đại thiếu gia giành lại lỗ tai của chính mình, quát: "Vậy phải làm sao bây giờ? Đối với việc hắn chơi đùa con, dù con không cho phép thì cũng đâu có nghĩa lý gì."
Liễu thị cẩn thận ngẫm nghĩ: "Đừng thấy Phó Cảnh Hiên bày lên vẻ mặt xem vạn vật nhẹ tựa mây gió, thực tế việc không có lợi với bản thân, hắn tuyệt không làm.
Đột nhiên tìm cớ như vậy, nhất định không đơn thuần chỉ vì muốn cho con xấu mặt."
"Ý của người là?"
Liễu thị nói: "Hắn yên tĩnh một mùa đông, sao lại cố tình chờ đúng thời điểm Trình Tích Thu lộ diện mà chạy đến kiếm chuyện? Lẽ nào...Phó lão nhị cũng coi trọng gia sản?"
Liễu thị còn chưa kết luận, Phó Cảnh Nghiệp liền đánh nhịp nói: "Nhất định là như vậy!" Rồi khịt mũi coi thường: "Chỉ bằng hắn cùng với muội muội ốm yếu của hắn cũng dám ôm phần tâm tư này?"
Liễu thị không nghĩ tới nhi tử ngốc nghếch của mình lại có được suy nghĩ như vậy.
Bà ta lẩm nhẩm cái tên Phó Song Nhi, bắt đầu tính kế.
Phó Song Nhi là nhi nữ duy nhất của Phó gia.
Bạn đang đọc bộ truyện Rượu Nhạt Pha Trà tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Rượu Nhạt Pha Trà, truyện Rượu Nhạt Pha Trà , đọc truyện Rượu Nhạt Pha Trà full , Rượu Nhạt Pha Trà full , Rượu Nhạt Pha Trà chương mới