TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Dịch: Thất Thất
Phương Trạch Sinh cuộn tròn ngón tay, không để Phó Cảnh Hiên liếc nhìn đến trang sách, hắn bình tĩnh mà khép lại thoại bản, trên mặt không lộ biểu tình khác thường nào.
Phó Cảnh Hiên mới vừa tựa lên vai hắn nằm được một hồi thì đứng dậy đi đến phía bàn, lấy một cái ghế ngồi xuống.
Hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời cả hai không ai mở miệng nói gì.
Phương Trạch Sinh vẫn không có vấn tóc lên, khoác áo bào đen, ngồi trên xe lăn, nhàn nhạt nói: "Ngươi tới có chuyện gì?"
Phó Cảnh Hiên nói: "Sao ngươi lại đến đây? Ngươi tới có chuyện gì? Mỗi lần nhìn thấy ta ngươi chỉ nói được mấy câu này thôi sao? Dù sao cũng quen biết đã lâu, không ôn lại chuyện cũ một chút sao?"
"Ôn chuyện?" Phương Trạch Sinh nói: "Ta và nhị công tử bất quá chỉ gặp mặt mấy lần, cũng không có chuyện gì để ôn cả."
Hắn cất giọng lạnh nhạt, cứng rắn phủi sạch giao tình của hai người đến nỗi không còn một mống quan hệ nào.
Lúc này nếu đổi thành người khác, thì chắc hẳn đã sớm vỗ bàn đứng dậy bỏ đi, dù sao mặt nóng dán mông lạnh*, không phải ai cũng nhẫn nại chịu đựng được điều này.
Nhưng Phó Cảnh Hiên thì không giống, trước sau vẫn luôn mỉm cười tủm tỉm đưa cho hắn đôi đũa.
* Mặt nóng dán mông lạnh: ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững.
Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Phương Trạch Sinh không nhận.
Y liền đặt xuống trước mặt hắn.
Gà hầm dễ ăn, kết hợp với cháo trắng thanh đạm không chút dầu mỡ, thịt gà được xé nhỏ trộn với cháo, không thể nói là mỹ vị tuyệt đỉnh, nhưng quả thật rất ngon miệng.
Phó Cảnh Hiên đã quen việc ăn thứ gì cũng phải bỏ đường, bát cháo này coi như vừa ý, ăn một lúc liền thấy đáy bát, Phương Trạch Sinh vẫn lạnh nhạt như cũ, rõ ràng không muốn ngồi ăn cùng bàn với người khác.
Phó Cảnh Hiên lẩm bẩm nói: "Năm ngoái Đào gia tổ chức hội thưởng trà, mời các khách ở Ích Châu, ta bị đại nương kéo đi theo, đến đó liền cùng Tôn thiếu gia của Đào gia đi thăm thú ngang qua ngõ Vinh Xương.
Ngõ Vinh Xương này ngươi nên đi đến xem một chút, mười dặm đèn lồng đỏ, ban đêm là đẹp nhất, văn nhân thưởng rượu đấu trà, còn có mỹ nhân tựa lưng đàn hát trên mạn thuyền, y y a a mấy tiếng thật trêu chọc lòng người.
"Đúng rồi." Phó Cảnh Hiên nói: "Còn gặp phải một chuyện thú vị."
Phương Trạch Sinh không có hứng thú, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn y, muốn nhìn một chút xem khi nào người này mới định đi.
Thế nhưng Phó nhị thiếu cũng không phải người có da mặt mỏng, tạm thời vờ như không nhìn thấy sắc mặt của người đối diện.
"Hôm đó đúng lúc ngõ Vinh Xương có cuộc đấu trà, ai chiến thắng thì có thể cùng hoa khôi trên thuyền hưởng một đêm đẹp, nghe đâu cô nương hoa khôi kia là một quốc sắc thiên hương, khiến cho lão bản của mấy tiệm trà cách đó vài chục dặm cũng chạy đến thi đấu.
Ta đã có nhìn sơ qua hầu hết các bánh trà của họ, đều là ngang tài ngang sức, không thể phân thắng bại được, sau đó bọn họ lại so bì đến nước pha trà, ai ai cũng nói nước pha trà nhà mình là cam tuyền thượng hạng, nhưng không nghĩ tới nước thì đun sôi lên chỉ có mỗi một vị chẳng khác nhau là mấy, còn nói gì là nước giếng hay cam tuyền....Giằng co một hồi lâu, không biết ai ra chủ ý, đầu nguồn của sông Điều Thiển có một tòa linh sơn tọa trấn ở đó, nước ở đó nhất định có linh khí dồi dào, nếu có thể lấy nấu trà nhất định sẽ chiến thắng! Ngươi nói đoán xem kết quả thế nào? Trên dưới trăm người chen nhau nhảy xuống con sông ấy lấy nước, hoa khôi cô nương hoảng sợ đến mức ôm tỳ bà bỏ chạy, mấy ngày tiếp theo cũng không dám lộ mặt ha ha ha ha ha!"
Nấu trà tốt nhất là nấu bằng nước trên đỉnh linh sơn, thấp hơn là nước sông, cuối cùng là nước giếng.
Gia đình bình thường pha trà đều là đun từ nước giếng để nấu, khác nhau là ở phẩm chất của lá trà, nhưng trong cuộc đấu trà thì lại khác, ngoại trừ xem thời gian mà bọt trà đọng lại là bao lâu, thắng thua còn là ở màu sắc của nước trà, trà sau khi pha mang màu sắc trong và sáng là tốt nhất, màu lục nhạt hoặc màu vàng đều là loại kém hơn chút, bởi vậy nước dùng để pha trà có ảnh hưởng rất lớn đến điều này.
"Bất quá ở thời điểm hiện tại có rất ít người có thể pha ra loại trà có màu sắc như thế, ngay cả Đào gia cùng Hồ gia...."
"Nói xong chưa?" Phương Trạch Sinh mở miệng, đánh gãy tiếng cười giòn của Phó Cảnh Hiên, "Nếu đã nói xong rồi thì trở về đi."
Lệnh đuổi khách đã rõ ràng như vậy, Phó Cảnh Hiên lập tức im lặng, đặt đũa xuống, quay người rời khỏi.
Thời điểm Ách thúc tiến vào, cháo trên bàn đã nguội lạnh, ông định dọn dẹp thì lại bị Phương Trạch Sinh ngăn lại: "Nghe được sao?"
Ách thúc hầu hạ hắn đã nhiều năm, hiểu được vì sao hắn lại hỏi như thế, gật gật đầu.
"Y mang ta đi thăm thú Ích Châu một chuyến, ta lại đuổi y ra ngoài".
Vừa nói vừa rũ mắt xuống, nhìn hai chân đã tàn phế ẩn sau lớp y phục của mình, "Đi cũng tốt, vốn là muốn cùng y cắt đứt quan hệ..."
"Ôi chao thiếu gia! Thiếu gia đây là muốn đi đâu?" Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Tam Bảo, âm thanh như tiếng chim sẻ.
Không nghe thấy Phó Cảnh Hiên đáp lại, nhưng tiếng bước chân vội vã, trái ngược với tiếng bước chân thong dong nhàn hạ ngày thường, đoán chừng là đang nổi giận.
Sắc mặt Phương Trạch Sinh trầm tĩnh, né tránh ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, giơ tay mở khóa hộp gỗ trên bàn, bên trong là một khối ngọc bội hắn đã bỏ vào lúc trước, còn chưa kịp lấy ra thì đã nghe "ầm" một tiếng, cửa thư phòng bị người dùng chân đá mở, không cần nhìn cũng biết là ai.
Phương Trạch Sinh tay chân quýnh quáng, vội vàng đem ngọc bội bỏ trở lại, âm thanh "bộp" vang lên, ngọc bội bị va vào hộp gỗ nứt một góc ở phía trên, làm cho tâm của đại đương gia đau như nhỏ máu, lại không thể đem ra nhìn thật kĩ xem có hỏng ở chỗ nào nữa không, chỉ có thể dùng hai tay đóng nắp hộp thật chặt, nhìn thấy Phó nhị gia tay cầm bọc y phục của mình, trong ngực ôm chăn nệm của mình, cười nhẹ tiến vào.
Phương Trạch Sinh nói: "Ngươi sao còn chưa đi?"
Phó Cảnh Hiên hỏi: "Ngươi đang giấu thứ gì?"
"Không có gì" Phương Trạch Sinh dời hai tay của mình ra chỗ khác, lần thứ hai nói chuyện với gương mặt lạnh nhạt: "Ngươi nếu muốn trở về Giang Lăng, để Chu thúc đưa ngươi về, đường xá xa xôi mang nhiều chút ngân..."
"Ngươi lo lắng cho ta sao?" Phó Cảnh Hiên ôm chăn nhoài người trên bàn dài, không mặt mũi hỏi.
Phương Trạch Sinh ngoài mặt tỏ ra thờ ơ, thật ra dưới lớp y phục đã dùng tay mạnh mẽ bấu bắp đùi đã không còn tri giác của mình một cái, nghiêng đầu sang một bên.
Phó Cảnh Hiên vui vẻ một chút, liếc mắt nhìn bát cháo nguội lạnh trên tay Phương Trạch Sinh.
So với lúc y rời đi, bát cháo này vơi đi không ít, rõ ràng đã bị người khác uống mấy ngụm, trong lòng càng cao hứng, y một mạch băng qua phía sau tấm bình phong, đem chăn của mình ném lên giường, thuận thế nằm xuống, Phương Trạch Sinh nhíu mày "Ta không phải đã bảo ngươi quay về đi sao?"
Phó Cảnh Hiên gối đầu lên hai tay mình, gác chéo chân nói: "Không phải ta đã quay về rồi sao? Hai chúng ta hiện tại cũng được xem như phu thê, phu xướng phụ tùy, phu nghĩa phụ từ, phu quân ngủ ở thư phòng, làm sao ta có thể không biết xấu hổ mà hưởng thụ giường ấm nệm êm một mình?"
"Ngươi-" Phương Trạch Sinh nhất thời không biết mở miệng thế nào, hắn tưởng rằng nếu dùng nói nặng lời một chút thì sẽ có thể đuổi Phó Cảnh Hiên rời khỏi nơi này, đang lúc Phương Trạch Sinh suy nghĩ biện pháp làm cho y rời đi, Phó Cảnh Hiên đã nhanh nhẹn bước lại gần đây, nhướng mày nói: "Ngươi cái gì mà ngươi, bây giờ chỗ của ngươi cũng là chốn về của ta, ta đương nhiên phải ở bên cạnh ngươi".
Phó nhị gia đùa giỡn vô lại đến thuần thục, suốt một buổi sáng nán lại thư phòng.
Nhìn y bằng ánh mắt lãnh đạm y không để ý, đối với y lạnh giọng y lại không nghe, vẫn cứ nheo nheo mắt nhìn nhìn cành cây hạ xuống ô cửa, một lúc thì ngồi bệnh lá của nó lại thành một mối, tóm lại nhìn chung chính là bộ dạng của một công tử bột không chịu làm việc đàng hoàng.
Uổng công Tam Bảo vui vẻ một hồi, đứng ngoài cửa sổ than thở, nơi ở của Phương Trạch Sinh tuy rộng lớn nhưng ngoại trừ Ách thúc cũng chỉ có mấy người bọn, không còn người nào khác.
Hôm qua đại đương gia mới thành thân, dù thế nào cũng coi như chuyện lớn trong phủ, mọi người không buông lời chúc mừng thì thôi, ngay cả hỏi tới cũng không thèm hỏi, Tam Bảo bất mãn bỉu môi, nhìn một khoảng sân rộng mà không biết làm cái gì, chỉ đành tiến tới nói chuyện phím với Ách thúc, Ách không thể nói được, ra dấu thì Tam Bảo lại xem không hiểu, chỉ có thể bẻ một cành cây ngồi xổm ở chân tường viết chữ, Tam Bảo không biết nhiều chữ, muốn viết lại không biết viết thế nào, gấp đến độ vò đầu bứt tóc.
Chim sẻ đậu trên đầu cành cây được một lúc liền vỗ cánh bay đi mất, Phó Cảnh Hiên đảo mắt vài vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào dòng chữ Ách thúc viết.
Mấy năm trước, hỏa thiêu khói sặc.
Tam Bảo khó khăn đọc từng chữ, kinh ngạc nói: "Cổ họng của ngài là bị khói xông đến mất giọng?"
Ách thúc gật gật đầu, xem như đồng ý.
Phó Cảnh Hiên đã từng nghe nói qua, tám năm trước Phương Xương Nho cùng với thê tử là Tạ Quân Lan chết trong một vụ hỏa hoạn bất ngờ, nghe nói là ở kho hàng có trà mới gửi về, trùng hợp ngày hôm ấy hai người mang theo Phương Trạch Sinh đi theo kiểm tra, thời tiết khô hanh, ngẫu nhiên phát sinh đám cháy.
Bạn đang đọc bộ truyện Rượu Nhạt Pha Trà tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Rượu Nhạt Pha Trà, truyện Rượu Nhạt Pha Trà , đọc truyện Rượu Nhạt Pha Trà full , Rượu Nhạt Pha Trà full , Rượu Nhạt Pha Trà chương mới