Cố Mạc lấy áo bông đắp cho cô, liền ngẩng đầu nhìn ra phía cửa sổ.
Rèm cửa bị gió đêm thổi tung, từng trận gió lạnh lùa vào từ cửa sổ, làm cho căn phòng trở nên lạnh hơn.
Cố Mạc thấy thế liền buông Tiếu Nhiễm ra, đứng dật kiểm tra cửa sổ. Chắc chắn của sổ đã được đóng chặt rồi, là do gió quá lớn, anh liền chỉnh độ ấm cao lên mấy độ.
Lại trở về giường, cả người Cố Mạc bị Tiếu Nhiễm ôm chặt. Nghe thấy tiếng cô khóc nức nở thì anh lại nhích lại gần ép cô vào vòm ngực rộng lớn:”Nha đầu, đừng khóc! Em như vật lòng anh cũng tan nát.”
“Em không muốn khóc. Nhưng em không thể kiềm chế được.” Tiếu Nhiễm cắn môi, bi thương nghẹn ngào.
Đêm dài, trong đầu cô đều là khuôn mặt tươi cười của ông ngoại, cô nhớ ông ngoại, cũng nhớ đến bé con không thể ra đời.
Ai có thể nói cho cô làm thế nào để không nhớ đến bọn họ nữa.
Tối hôm qua, chuyện cười của Cố Mạc làm cho cô bình tĩnh lại mà vượt qua thời khắc đau khổ nhất.
Đêm nay, có lẽ chuyện cười của anh có thể ru được cô ngủ.
Cố Mạc nuốt nhẹ yết hầu, bắt đầu kể chuyện cười mà anh vắt óc mới nghĩ ra được.
Có chuyện buồn cười, có chuyện không buồn cười.
Nhưng Tiếu Nhiễm đều bị anh chọc cho cười.
“Cố Mạc, giọng của anh rất êm tai. Nếu chúng ta có con rồi, mỗi đêm anh phải kể chuyện cổ tích cho nó nghe trước khi đi ngủ.” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu ra lệnh.
“Chú, anh bao nhiêu tuổi rồi? Sao không ngây thơ được như em vậy?” Tiếu Nhiễm xì ra một tiếng cười.
Cố Mạc nghiêm túc nghĩ nghĩ, giơ ba ngón tay lên:”Ba tuổi! Vĩnh viễn ba tuổi!”
Tiếu Nhiễm bĩu môi, khẽ cười nói:”Anh tưởng tuổi trẻ mà mãi mãi, có thể sánh với dung mạo trẻ trung của em sao?”
“Bị em nhìn ra rồi.” Cố Mạc hôn lên trán Tiếu Nhiễm, cưng chiều cười nói. “Hai mươi năm nữa, em còn dung mạo trẻ trung, anh cũng là ông già năm mươi tuổi rồi. Anh sợ em sẽ ghét bỏ anh mất.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!