Buổi trưa, Tiêu Cù dựa vào ghế trong văn phòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Trợ lý có vào một lần, nhẹ tay nhẹ chân kéo rèm lại hơn một nửa. Phần ánh
sáng không bị rèm che khuất chiếu một đường vào bên trong, không nghiêng không lệch chiếu đúng một góc trên bàn làm việc rộng lớn.
Nơi ấy có một khung ảnh, hơi cũ nhưng tuyệt nhiên không nhiễm một hạt bụi nào.
Người trên khung ảnh mặc lễ phục quân đội, vóc người cao lớn, vô cùng anh
tuấn, mày đang nhíu lại. Cậu để tóc húi cua, tướng mạo tuyệt đối không
thể gọi là thanh tú được, nhưng lông mày gọn gàng cùng với làn da màu
tiểu mạch lại vô cùng hợp nhau, dù không phải đẹp trai theo nét truyền
thống nhưng nhìn vào lại cảm thấy anh khí vô cùng. Chẳng qua là biểu
tình trên khuôn mặt hơi khó ở, thoạt đầu nhìn vào sẽ cảm thấy hung hãn,
nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện trong mắt cất giấu sự đáng yêu.
Tiêu Cù mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên đã chạm phải người trong khung ảnh.
Ánh mặt trời dừng lại trên đó, phản chiếu ánh sáng chói mắt, cả phòng làm
việc gần như bị bóng tối bao phủ, duy chỉ có người trong khung ảnh là
phát sáng.
Trong lòng Tiêu Cù chấn động, rướn người tới cầm khung ảnh lên, ánh mắt thoáng chốc trở nên dịu dàng và âm trầm.
Ngón tay sờ nhẹ lên khung ảnh, xúc cảm trên tay trơn nhẵn nhưng cũng lạnh
như băng, giống như đang nhắc nhở hắn, Thịnh Vũ đã sớm không còn nữa
rồi.
Tiêu Cù cụp mi, thở dài trầm thấp, đặt khung ảnh về lại chỗ cũ.
Nhưng ánh mắt lại không dễ dàng thu hồi.
Trong ảnh là Thịnh Vũ năm hai mươi mốt tuổi, khác biệt một trời một vực với
năm mười tám tuổi lúc vừa rời khỏi hắn, ít đi vài phần trẻ con, nhiều
thêm vài phần khí chất và trách nhiệm của quân nhân.
Hắn chưa từng được gặp một Thịnh Vũ như vậy, ngay cả tấm ảnh này cũng là do bạn thân chụp giúp.
Đây là tấm ảnh cuối cùng mà Thịnh Vũ để lại trước khi hi sinh.
Thoáng cái đã trôi qua tám năm. Năm ấy lúc mới nhận được tin dữ, hắn đã cho
rằng bản thân không thể sống tiếp, hiện giờ lại chỉ cảm thấy năm tháng
vội vã, vừa nhắm mắt đã trôi qua một ngày.
Có điều những ngày gần đây có thêm một khúc nhạc đệm.
Thành Khoảnh.
Nghĩ tới cái tên này, Tiêu Cù lại hơi nhăn mày, trong lòng cũng xuất hiện một cảm giác kỳ quái.
Ngoại hình của Thành Khoảnh đích thực được coi là xuất chúng, bất luận là
diện mạo hay dáng người nhìn vào đều có cảm giác thoải mái hơn những đứa trẻ khác.
Nhưng dù có xuất chúng hơn nữa thì vẫn chỉ là một thiếu gia.
Mang thiếu gia của club về nhà nuôi, việc này quả thực là xưa nay chưa từng có.
Tiêu Cù day day thái dương, nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm qua.
Hắn lại không khống chế được dục vọng của mình, suýt nữa đã làm đến mức
Thành Khoảnh ngất xỉu. Lúc Thành Khoảnh bị hắn làm đến khóc lóc không
thể khống chế, thế mà hắn lại không thấy bẩn, ngược lại còn càng thêm
hưng phấn, chỉ hận không thể làm Thành Khoảnh đến chết.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!