Không ngoài ý muốn chút nào, Thành Khoảnh lại bị sốt một trận.
Lần này cả vết thương mới lẫn vết thương cũ chồng chất ở nơi riêng tư, cứ thế sốt cao mãi không lùi.
Ý thức Thành Khoảnh mơ hồ, không mở được mắt ra, chỉ biết bản thân đang
nằm ở một nơi thoải mái hơn lần trước bị sốt rất nhiều, xung quanh mềm
mại như mây. Trong lúc hoảng hốt, cậu cho rằng mình đã rời khỏi thân thể xinh đẹp như ngọc kia rồi.
Cánh tay phải lạnh toát, có cái gì đó giống như nước truyền vào cơ thể mình.
Đang truyền dịch sao?
Lẽ nào mình vẫn còn ở trong thân thể kia?
Nhưng nếu là như vậy, sao lại có cảm giác như đang nằm trên mây?
Lát sau, cảm giác ở tay phải biến mất, được ấm áp bao phủ.
Đây lại là gì nữa?
Cậu cố gắng suy nghĩ, chắc hẳn đó là một túi sưởi ấm.
Xem ra đúng thật là đang truyền dịch.
Nhưng ai mang túi sưởi đến? Quản lý à? Hay là bác sĩ?
Không cần biết là ai, tỉnh dậy nhất định phải cảm ơn cẩn thận.
Suy nghĩ lại lâm vào hư không, bên tai hình như có tiếng tích tắc, giống
như sóng thôi miên kích thích chìm vào giấc ngủ. Đầu óc cậu choáng váng
vô cùng, nhớ tới hồi nhỏ đánh nhau với người ta bị ngã gãy tay, lúc
truyền dịch vừa khóc vừa nháo, mẹ bận dỗ dành cậu mà quên chuẩn bị túi
sưởi.
Độ ấm của nước thuốc rất thấp, nếu là ngày hè thì không
sao, là ngày đông thời tiết lạnh giá mà để lâu chắc chắn tay sẽ đông
cứng đến khó chịu.
Là Tiêu Cù đưa một túi sưởi độ ấm vừa phải tới, cẩn thận mà đặt dưới tay truyền dịch của cậu, cánh tay đè lên túi sưởi ấm áp.
"Cậu ngốc thật." Tiêu Cù tuổi còn nhỏ sầm mặt, sờ lên trán của cậu.
Cậu cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, muốn lấy tay lau nhưng lại chẳng thể nào nhúc nhích được.
Bắt đầu thích Tiêu Cù từ lúc nào cậu đã không còn nhớ rõ nữa rồi, từ nhỏ
tới lớn, từ lúc mặc quần rách đũng đã quen biết; rồi tiểu học, cấp hai,
cấp ba; từ lúc chơi cùng nhau trở thành anh em, từ lúc làm anh em đến
tình nguyện ở chung dưới một mái nhà.
Tiêu Cù giống kiếp số sinh
trưởng trong lòng cậu. Cậu thích Tiêu Cù, từng vô số lần nghĩ đến Tiêu
Cù để thủ dâm, mà trong mắt Tiêu Cù lại chỉ có một thiếu niên xinh đẹp.
Người nọ tên là Thẩm Trạo, bằng tuổi với hai người, từ nhỏ đã thanh tú, ngày
thường trông cũng giống con gái, rất được người lớn trong viện cưng
chiều.
Tới thời niên thiếu, những cậu trai khác trong viện đã bắt đầu cao lớn thô kệch, da cũng trở nên ngăm đen. Tiêu Cù cũng bắt đầu
rèn luyện thân thể luyện ra một bụng cơ bắp, chỉ có Thẩm Trạo vẫn gầy
yếu trắng bóc, vóc dáng cao hơn nhưng cả người càng trổ mã càng thanh
tú.
Tiêu Cù mở miệng ngậm miệng không câu nào không nhắc tới Thẩm Trạo, còn từng huýt sáo trêu ghẹo* cậu ta; thưởng thức, quý mến, yêu thích đủ kiểu, chỉ thiếu điều viết hẳn chữ lên mặt thôi.
* Cụm từ gốc là 吹过口哨, mình có đi hỏi và đi tra thử thì đại ý kiểu thích mà không dám nói ra, nên mới huýt sáo để trêu ghẹo.
Khi ấy Tiêu Cù thích nói cái gì nhỉ?
"Tôi vừa đụng phải Thẩm Trạo, mấy ngày không gặp hình như cậu ấy lại trắng
hơn chút nữa rồi. Cậu đó, mới buổi sáng không gặp sao lại đen đi rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!