Thịnh Vũ "không có nhiều thời gian" nên không thể nào "suy nghĩ kĩ trước khi làm" được.
Đời trước cậu và Tiêu Cù là anh em, kiêu ngạo tùy hứng, đến tận lúc chết vẫn chưa nếm được vị ngọt của tình yêu.
Buồn cười nhất là, ngay cả nụ hôn đầu cũng vẫn còn.
Hiện giờ được sống lại trong thân xác một thiếu gia xinh đẹp, nếu không phải trên đầu có một thanh kiếm có thể rơi xuống bất cứ lúc nào thì không
chừng cậu đã kể cho Tiêu Cù nghe câu chuyện ly kỳ này rồi.
Tiêu Cù nhất định sẽ thích vẻ ngoài hiện giờ của cậu.
Xinh đẹp như vậy, nếu mặc quân phục vào có khi còn có vài phần phong thái của Thẩm Trạo năm ấy.
Nhưng trên thế giới này làm gì có nếu như?
Có thể rời đi bất cứ lúc nào, hà tất phải hi vọng xa vời được ở bên cạnh nhau?
Cậu đã không còn là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nữa rồi. Năm ấy dù
dục vọng lên não cũng chỉ dám âm thầm tự an ủi, hiện giờ lại mong ngóng
một đêm cuồng hoan.
Một đêm là đủ rồi.
Đời trước ra đi quá mức vội vàng, để lại nỗi tiếc nuối khôn nguôi. Cậu cởi quần áo đứng
trước gương, nghiêm túc mà đánh giá thân thể này, cuối cùng khóe miệng
cong lên thành một nụ cười khẽ.
Nụ cười vừa đau xót lại vừa ngọt
ngào, không hung dữ như bản thân cậu trước kia, cho dù bị Tiêu Cù chọc
cười cũng cười đến vô cùng khó coi, không khác gì một tên ngốc.
Cậu bắt đầu đồng ý "học tập", học cách làm thế nào để mở thân thể ra, dùng tư thế nào để khơi mào dục vọng của đàn ông.
Ban đầu cậu cũng vô cùng xấu hổ, cả người nóng như muốn bốc cháy. Từ trước
đến giờ cậu vẫn luôn là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, loại chuyện
như quỳ xuống chủ động tách hai chân ra này với cậu mà nói, quả thực còn khó chịu hơn cực hình.
Nhưng thầy dạy dỗ đã nói, đây là kiến
thức căn bản của nhóm thiếu gia, nếu muốn có cơ hội hầu hạ Tiêu tiên
sinh thì nhất định phải học giỏi hơn những người khác.
Thầy dạy
dỗ còn nói, Thành Khoảnh à, ngoại hình và cơ thể của cậu là xuất sắc
nhất trong những người mới, cậu trời sinh đã là công cụ hầu hạ hoàn mỹ.
Được thân thể này ban tặng sự mềm dẻo, ngay cả tư thế đời trước cậu có nghĩ
cũng không dám nghĩ, hiện giờ chỉ cần nhìn một cái đã có thể bày ra
được. Làn da toàn thân được dốc lòng bảo dưỡng đã dần dần trở nên mềm
mịn hơn lúc mới xuất viện rất nhiều.
Khuyết điểm duy nhất chính là, phần eo không có cơ bụng.
Cậu rất hoài niệm tám khối cơ bụng đẹp đẽ của chính mình, có lẽ đó là bộ
phận duy nhất trên cơ thể cậu có thể dùng từ "xinh đẹp" để hình dung.
Loại "xinh đẹp" ấy đại biểu cho sức mạnh và lòng dũng cảm.
Thầy dạy dỗ cũng nói, nếu có thể tập luyện ra hai khối cơ bụng là tốt rồi.
Quả thực cậu cũng cố gắng thử một lần, nhưng thời gian quá ngắn, lại thêm
cơ thể này dường như không hợp với việc tập luyện, thế nên mãi đến khi
quản lý đưa cậu đến chỗ Tiêu Cù thì trên eo cậu vẫn không có dấu vết gì
của cơ bụng.
Cũng may thầy dạy dỗ đã đưa ra một cách khác để giải quyết.
Lúc mới bắt đầu tập luyện, vẻ mặt của cậu cứng ngắc đến buồn cười, thầy dạy dỗ dở khóc dở cười, nói: "Chỉ dựa vào gương mặt này của cậu thôi cũng
đủ để khơi dậy dục vọng của đàn ông rồi, nhưng ánh mắt quá sắc bén, biểu tình quá lãnh đạm, không biết còn tưởng cậu là hoàng tử nhỏ sa cơ gặp
nạn đấy. Nghe lời, ánh mắt dịu đi một chút, thu hết sắc nhọn lại đi. Cậu phải hiểu là, bản thân mình được đưa cho nhóm tiên sinh để bọn họ đùa
bỡn, đừng kiêu ngạo..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!