"Hạ thiếu gia đang ở trong phòng tầng ba, các người đừng đi lên quấy rầy cậu ấy."
"Có chuyện gì chờ Hạ thiếu xuống rồi hẵng nói."
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua phòng bếp, thấy quản gia đang dặn dò những người giúp việc.
Hứa Thừa Yến rời tầm mắt, cùng Kiki quay về phòng.
Phòng nghỉ ngơi của anh nằm ở tầng hai, mà phòng ngủ chính của tiên sinh nằm ở tầng ba.
Phòng của tiên sinh vô cùng thần bí, ngoại trừ những người có nhiệm vụ quét dọn thì bình thường không có bất kỳ ai được bước vào. Mỗi lần tiên sinh quay về nhà chính sẽ ở một mình trong phòng ngủ đó suốt buổi trưa, sau đó mới xuống tầng hai gặp anh.
Ngày trước vừa quen nhau, Hứa Thừa Yến cũng tò mò trong phòng ngủ ở tầng ba có cái gì, tại sao phải ngồi cả một buổi trưa.
Sau khi quen nhau đã lâu, thỉnh thoảng nghe được người làm trong nhà nhắc tới thì anh mới biết, mấy món đồ trong phòng kia có liên quan đến một người.
Mà chuyện về "người kia", Hứa Thừa Yến cũng biết một ít.
Người đó là tiểu thiếu gia nhà bên, cũng là người trước kia tiên sinh thích.
Thiếu gia nhà bên cùng lớn lên với tiên sinh, hai người là thanh mãi trúc mã từ nhỏ, cũng là hai gia đình môn đăng hộ đối.
Nhưng sau đó nhà thiếu gia kia xảy ra chuyện, còn gây ra ồn ào khá lớn, thiếu gia kia đành phải ra nước ngoài sống nhờ họ hàng, tránh đầu sóng ngọn gió*. *Tránh đầu sóng ngọn gió: ý ví von gặp tình thế khó khăn nên tạm trốn lánh đi.
Mà tiên sinh và thiếu gia đó cũng xa nhau từ khi đấy.
Hứa Thừa Yến ngồi một mình trong phòng, nghĩ đến chuyện của tiên sinh và tiểu thiếu gia kia, thất thần trong chốc lát.
Đột nhiên Hứa Thừa Yến cảm thấy có đống lông xù cọ vào tay mình, cúi đầu thì thấy Kiki đang đẩy đẩy cánh tay anh, còn muốn rúc vào lồng ngực anh.
Động vật rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, Kiki nhận ra điều gì đó, liền dùng cái đầu to xù lông của mình cọ vào tay Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến nhìn dáng vẻ ngốc ngếch của Kiki, tâm tình tốt hơn một chút, giơ tay xoa đầu Kiki, nhỏ giọng nói, "Tao không sao?"
Cũng chỉ là mối tình đầu thôi mà? Rất bình thường.
Bọn họ đều là người trưởng thành, dù là mối tình đầu hay người yêu cũ cũng đâu có gì lạ, chuyện yêu đương là việc em tình anh nguyện, huống hồ khi đó tiên sinh và thiếu gia kia chưa tới bên nhau. Những việc này đều là hồi ức quá khứ của tiên sinh, mà đã là hồi ức thì không thể nào thay đổi.
Anh chưa từng quan tâm quá khứ của tiên sinh, chỉ cần biết bây giờ người bên cạnh tiên sinh là anh.
Hồi ức mãi mãi là hồi ức, chỉ có thể nằm trong trí nhớ.
Anh không quan tâm.
Nhưng mà, vẫn có một chút khó chịu.
Chỉ một chút mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!