TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Kỷ Thương Hải lái xe vào một khu chung cư cao cấp, đỗ xe vào trong ga ra.
Sau khi hai người xuống xe, Kỷ Thương Hải không khỏi nhìn chằm chằm vào đầu gối quấn băng của Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm liếc mắt liền biết hắn đang suy nghĩ gì, vội vàng nói: "Không đau mà, cậu đi trước đi, tôi đi theo sau."
Kỷ Thương Hải đưa tay ra trước mặt Lăng Vân Phàm: "Nếu như cậu không cho tôi ôm, ít nhất cũng phải cho tôi nắm tay cậu."
Lăng Vân Phàm do dự, nhưng nghĩ lại, nắm tay cũng sẽ không mất một miếng thịt nào, vì vậy cậu nắm lấy tay Kỷ Thương Hải.
Bàn tay của Kỷ Thương Hải vừa khô ráo lại vừa mát lạnh, những ngón tay thon thả của hắn rất dài, bởi vậy có thể dễ dàng bao bọc lấy tay Lăng Vân Phàm.
Sự chủ động của Lăng Vân Phàm khiến Kỷ Thương Hải bất giác mà nhếch môi, lôi kéo cậu vào trong thang máy.
Thang máy đi thẳng lên tầng mười một, loại chung cư của cộng đồng này có một thang máy, một hộ, sự giàu có rõ ràng này khiến tâm trạng Lăng Vân Phàm rất phức tạp, mọi sự tò mò dâng lên trước đó đều biến mất, thay vào đó là sự xa cách và xa lạ.
Lăng Vân Phàm ngượng ngùng đi theo Kỷ Thương Hải vào nhà, nhìn xung quanh, càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, đến mức cả tinh thần lẫn thể xác của cậu đều chống cự lại.
Ngôi nhà trống trải, sạch sẽ và ngăn nắp. Có rất nhiều đồ đạc và thiết bị điện ở đó, nhìn ngôi nhà lạnh lẽo mà không có chút hơi ấm nào của con người. Nhìn thoáng qua, không có vật dụng cá nhân gì, giống như ngôi nhà mẫu lộng lẫy tinh xảo nhưng vào cửa phải mang bao giày, không được đụng vào đâu cả.
Một nơi như thế này có thể được gọi là nhà sao?
Lăng Vân Phàm không thể không nghĩ đến ngôi nhà mà cậu đã bán để trả nợ.
Ngôi nhà bên cạnh có một người dì nhiệt tình và hay nói. Trên tủ TV là những món quà lưu niệm mà ba Lăng đã mang về sau mỗi chuyến công tác. Trên tường là những bức tranh thêu chữ thập do mẹ Lăng thêu, có dấu vết của những vết trầy xước của Lăng Vân Phàm khi cậu còn nhỏ. Bên trái giá sách là tạp chí tiểu thuyết đồ họa và bên phải là sách giáo khoa của cậu từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành.
Đấy là nhà.
Ngay cả nhà hàng ồn ào của anh Hùng cũng giống như ở nhà hơn là ở đây.
"Đây là..." Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải, do dự hỏi: "Trước kia, chúng ta đã ở đây cùng nhau sao?"
Kỷ Thương Hải cũng đoán được rằng Lăng Vân Phàm sẽ hỏi câu hỏi như vậy, trả lời: "Tôi không sống ở đây thường xuyên, tôi chỉ đến đây có hai ba lần thôi. Cậu có nhà riêng, lúc tôi ra nước ngoài nửa năm trước, ngày cậu biến mất, không biết vì sao, cậu mang hết mọi thứ đi."
Thoạt nghe, không có bất cứ lỗ hổng nào.
Không đợi Lăng Vân Phàm suy nghĩ xong, Kỷ Thương Hải đã lấy đôi dép lê trong tủ giày ra và đặt chúng trên mặt đất: "Mang vào đi, đừng đứng yên thế, bác sĩ nói cậu cần phải nghỉ ngơi."
Sau khi Lăng Vân Phàm thay dép lê vào xong, Kỷ Thương Hải liền kéo người vào trong phòng ngủ chính, hắn bảo cậu ngồi ở bên giường với giọng điệu nhẹ nhàng, rót một cốc nước ấm đưa cho Lăng Vân Phàm, sau đó thu dọn giường và tìm kiếm hộp thuốc, hắn bận rộn một lúc, cuối cùng hỏi Lăng Vân Phàm: " Cậu dựa vào đầu giường đi, có cảm thấy đau đầu hay chóng mặt không?"
Cảm ơn vì lời mời, lúc đầu tôi không cảm thấy chóng mặt, nhưng bây giờ tôi bị sự tận tâm của người bạn trai này làm cho choáng váng rồi.
“Nơi bị va chạm có hơi đau, nhưng tôi không cảm thấy chóng mặt.” Lăng Vân Phàm thành thật trả lời.
Kỷ Thương Hải: “Để tôi xem vết thương của cậu."
Vừa nói, hắn vừa tiến lên nửa bước tới gần Lăng Vân Phàm, đưa tay đỡ lấy đầu Lăng Vân Phàm, nhẹ nhàng cẩn thận tháo băng gạc ra, nhìn một lượt một lúc: " Có hơi sưng., để tôi bôi một ít iodophor cho cậu. "
Lăng Vân Phàm: "Được."
Kỷ Thương Hải lấy một chiếc tăm bông từ hộp thuốc ra và nhúng nó vào iodophor màu nâu: “Có thể có hơi đau.”
Lăng Vân Phàm: “Không sao đâu.”
Hai từ này được Lăng Vân Phàm nhẹ nhàng nói ra, nhưng khi chiếc tăm bông tẩm dung dịch iodophor ấn vào vết thương trên đầu cậu, cơn đau buốt và không thể chịu nổi khiến cậu vô thức vươn tay ra kéo lấy quần áo bên hông Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm ngay lập tức ý thức được có điều gì đó không ổn, ngay lập tức buông bàn tay đang lúng túng treo lơ lửng trên không của mình ra.
Kỷ Thương Hải chú ý tới động tác nhỏ của cậu, cười nói: “Cứ kéo đi.”
Lăng Vân Phàm: " Tôi sợ làm hỏng áo cậu.” Có trời mới biết quần áo của cậu đắt tiền cỡ nào.
Kỷ Thương Hải giúp Lăng Vân Phàm bôi ít povidone lên cái đầu bị thương rồi nói: "Đó chỉ là một bộ quần áo mà thôi. Nếu muốn, cậu cắn tôi cũng được."
Lăng Vân Phàm không biết trả lời như thế nào, cười gượng hai tiếng.
Tại sao trước đây cậu không thấy hắn có khuynh hướng tự ngược như vậy nhỉ!?
Sau khi thoa thuốc cho Lăng Vân Phàm xong, Kỷ Thương Hải bắt đầu kiểm tra vết thương trên cánh tay và chân của cậu, mặc dù chúng đều là bong gân và trầy da, nhưng có rất nhiều vết thương, chỉ chốc lát, cơ thể của Lăng Vân Phàm tràn ngập mùi iodophor và Vân Nam Bạch Dược.
Lăng Vân Phàm buồn bực: "Bác sĩ có nói với cậu rằng tôi có thể ngừng bôi những loại thuốc này trong bao lâu không?"
Kỷ Thương Hải: "Sau này, hãy thay thuốc hai lần một ngày, sau nửa tháng lớp vảy sẽ hoàn toàn bong ra."
Lăng Vân Phàm nhịn không được mà nói: "Nửa tháng? Đủ để ướp tôi rồi đấy!"
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn, truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn , đọc truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn full , Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn full , Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn chương mới