TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lăng Vân Phàm ra ngoài tìm bóng rổ, nhưng nhân tiện lại thấy Kỷ Thương Hải mắt sưng húp như quả óc chó mang về nhà, điều này thực sự khiến mẹ Lăng khiếp sợ.
Mẹ Lăng gặng hỏi sự tình nhưng cả hai người đều ấp úng không nói rõ.
Cũng thay, mẹ Lăng không đào sâu quá nhiều vào vấn đề này, sau khi gặng hỏi Kỷ Thương Hải nhiều lần, xác định rằng gia đình hắn đồng ý cho ngủ ở đây, bà đã mang đá viên đến cho Kỷ Thương Hải.
Vào ban đêm, Kỷ Thương Hải ngủ bên cạnh Lăng Vân Phàm, đợi rất lâu, sau khi hắn nghĩ rằng Lăng Vân Phàm đã ngủ, hắn mới cẩn thận di chuyển đến và áp trán vào lưng Lăng Vân Phàm.
Nhưng Lăng Vân Phàm không ngủ.
Cảm giác được động tác của Kỷ Thương Hải, Lăng Vân Phàm ngẩn người, vươn tay ra xoa đầu Kỷ Thương Hải an ủi.
Kỷ Thương Hải ngây người một lúc, cuộn người lại ép mình vào trong vòng tay của Lăng Vân Phàm.
Khi hắn tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Kỷ Thương Hải, người đã khóc như mưa ngày hôm qua đã cảm ơn Lăng Vân Phàm và mẹ Lăng vì đã cho hắn ngủ nhờ một hôm, sau đó liền về nhà.
Như thường ngày, hai người tụ tập ở công viên chơi vào buổi tối như thường lệ, Kỷ Thương Hải không hề nhắc đến chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó, Lăng Vân Phàm cũng xấu hổ không dám nhắc đến.
Điểm khác biệt duy nhất là sau ngày hôm đó, Kỷ Thương Hải sẽ liên tục hỏi Lăng Vân Phàm rằng cậu có thích hắn không, thậm chí đến mức ám ảnh.
Bạn nhỏ Lăng Vân Phàm không nghĩ nhiều về điều này, cậu chỉ coi đó như một lời hứa giữa những người bạn, hết lần này đến lần khác nói với Kỷ Thương Hải rằng cậu thích hắn và nghĩ rằng hắn rất là tốt.
Mỗi khi nghe Lăng Vân Phàm nói thích mình xong, Kỷ Thương Hải sẽ thở ra một hơi dài.
-
-
Trong chớp mắt, kỳ nghỉ hè đã kết thúc.
Ngày đầu tiên đến trường, tràn ngập các hoạt động dọn vệ sinh, mọi người vung chổi và giẻ lau, một bên làm việc một bên tán gẫu với những người bạn đã hai tháng không gặp.
Sau khi dọn vệ sinh xong, Lăng Vân Phàm và bạn cùng bàn vui vẻ đi đổ rác, tình cờ bắt gặp Kỷ Thương Hải trên hành lang.
"Này!" Hai mắt Lăng Vân Phàm sáng lên, cùng Kỷ Thương Hải giơ tay chào hỏi.
Ai ngờ, Kỷ Thương Hải liếc nhìn Lăng Vân Phàm một cái, sau đó phớt lờ cậu, quay đầu bước nhanh đi.
Lăng Vân Phàm sững sờ, không biết mình đã làm sai điều gì.
Cậu vì chuyện này mà lo lắng cả ngày, tối sớm đã đến bồn hoa chờ Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải vừa xuất hiện, Lăng Vân Phàm đã tóm lấy hắn và hỏi: "Tại sao hôm nay cậu lại phớt lờ tớ ở trường?"
Nào ngờ, Kỷ Thương Hải còn lo lắng hơn Lăng Vân Phàm: "Cậu không thể nói chuyện với tớ ở trường được."
"Tại sao?" Lăng Vân Phàm khó hiểu.
Kỷ Thương Hải lo lắng: "Khi họ nhìn thấy tớ với cậu chơi cùng nhau, họ cũng sẽ bắt nạt cậu."
Lăng Vân Phàm sửng sốt một lúc, bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện: "Lớp của cậu thực sự có mấy đứa bắt nạt cậu sao?"
Kỷ Thương Hải cúi đầu: "...Không có, họ chỉ cười nhạo tớ vài cái thôi, tớ đã quen rồi, bất quá, tớ tuyệt đối không thể để việc này liên lụy tới cậu được." Vừa nói, hắn khẽ cắn răng, nắm chặt tay treo bên cạnh thành nắm đấm, yếu ớt run rẩy.
Lăng Vân Phàm ngẩng cao đầu ưỡn ngực: "Thì ra là bởi vì cái này? Tớ không sợ bọn họ."
Kỷ Thương Hải: "Nhưng mà..."
Lăng Vân Phàm: " Không nhưng nhị gì hết, cậu ở trường phớt lờ tớ, tớ rất là buồn." Cậu nhấn mạnh từ "buồn" trong giọng điệu của mình, giả vờ vô cùng oan ức, khiến Kỷ Thương Hải trở nên rất khó xử.
Lăng Vân Phàm che ngực: "A, tớ rất buồn, nước Tây Hồ là nước mắt của tớ. Người yêu cậu nhất là tớ, làm sao cậu lỡ làm tớ buồn chứ. Tớ không phải là người cậu yêu nhất sao? sao cậu lại không nói lời nào?"
"Khụ khụ." Kỷ Thương Hải bị khúc nhạc này làm cho sợ hãi, qua một đoạn liền ho khan một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, "Đừng hát nữa, đừng hát nữa."
Lăng Vân Phàm chớp mắt rồi cười: "Không hát cũng không sao, nhưng mà cậu phải hứa với tớ rằng cậu sẽ không được ngó lơ tớ ở trường nữa."
Kỷ Thương Hải: "Nhưng mà..."
Lăng Vân Phàm: " Ầy, không nhưng nhị gì cả! Không sao đâu, mọi chuyện ổn thỏa rồi, chúng ta đi chơi bóng rổ đi."
Vừa nói, cậu vừa tùy tiện mà ôm lấy bả vai Kỷ Thương Hải, kéo hắn đến công viên mà không cho Kỷ Thương Hải có bất kì cơ hội phản bác nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn, truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn , đọc truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn full , Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn full , Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn chương mới