TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Hừm, mọi người trong nhà hàng đều cho rằng Lăng Vân Phàm thích ăn sườn heo kho tộ thực chất là hiểu lầm.
Trước đó, Lăng Vân Phàn đến làm việc cho nhà hàng, khi cậu đang dọn bàn đồ ăn thừa của khách, cậu tìm thấy một đĩa sườn heo om gần như còn nguyên vẹn.
Khi ấy, Lăng Vân Phàm thường ăn bánh bao hấp để tiết kiệm tiền và trả nợ, làm sao cậu có thể nhìn thấy một đĩa thịt mà không bị cám dỗ chứ.
Vì vậy thừa lúc không có ai chú ý, Lăng Vân Phàm mang đĩa sườn kho vào bếp, định hâm nóng lại trong nồi rồi mang về nhà.
Ngay khi cậu đang gói sườn vào túi nhựa, tình cờ anh Hùng chủ nhà hàng cũng bước vào bếp.
Lăng Vân Phàm sợ anh Hùng nghĩ mình đang ăn vụng, vội vàng nói: " Món sườn kho này là đồ ăn thừa của khách hàng. "
Anh Hùng ngậm một điếu thuốc trong miệng, nhìn Lăng Vân Phàm từ trên xuống dưới: " Sao cậu lại mang đồ ăn thừa trở lại bếp vậy?"
Lăng Vân Phàm ngại mặt mũi, cậu không dám nói mình không có gì ăn, hiện tại rất đói bụng, cậu nghiêm mặt nói: “Em thích ăn sườn kho, em rất thích, nhìn thấy thừa nhiều như vậy, em cảm thấy rất lãng phí, hâm nóng lại vẫn còn ăn được, không còn cách nào khác, em rất thích món này, từ nhỏ em đã thích ăn món này rồi."
Anh Hùng không nói gì, vỗ vai Lăng Vân Phàm, xoay người rời đi.
Vào ngày thứ hai, khi Lăng Vân Phàm kết thúc công việc và chuẩn bị về nhà cho thuê, con gái của Trịnh Hùng, Trịnh Tư Thanh ra ngăn cậu lại: “Anh này, anh đừng vội rời đi, nhà hàng của chúng ta có bữa ăn cho nhân viên đó, anh không biết sao?"
“Bữa ăn dành cho nhân viên?” Lăng Vân Phàm dừng lại.
Trịnh Tư Thanh: "Đúng vậy, ở phía sau bếp á, mọi người đều ở đấy cả. Anh đi nhanh lên, đến chậm sẽ hết thịt mất."
Khi Lăng Vân Phàm đến phía sau nhà bếp, cậu thấy mọi người trong nhà hàng đều có mặt đông đủ ở đây.
Ông chủ Trịnh Hùng cũng ở đó, nhìn thấy cậu liền cười sảng khoái: "Đây không phải là cậu nhóc hôm qua thích ăn sườn kho tộ sao? Nào, bữa cơm nhân viên hôm nay là món sườn kho tộ, cho cậu ăn ngon luôn."
Kể từ ngày đó, mọi người trong nhà hàng đều nghĩ rằng Lăng Vân Phàm thích món sườn kho tộ.
Lăng Vân Phàm chưa bao giờ tiết lộ vấn đề này cho bất kì ai.
Nhưng tại sao Kỷ Thương Hải gần ba năm không gặp lại cảm thấy cậu thích món sườn kho?
Trừ khi……
Kỷ Thương Hải theo dõi điện thoại di động của cậu.
Suy nghĩ đáng sợ này vừa xuất hiện trong đầu Lăng Vân Phàm, cậu liền vô thức liếc nhìn chiếc điện thoại di động mới được đặt sang một bên kia.
Nhưng nếu Kỷ Thương Hải thực sự nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và Trịnh Tư Thanh, thì Kỷ Thương Hải cũng phải biết việc cậu giả mất trí nhớ.
Tại sao hắn không vạch trần cậu?
Còn bồi cậu diễn kịch?
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lăng Vân Phàm, Kỷ Thương Hải lo lắng đưa tay ra sờ sờ trán của cậu.
Lăng Vân Phàm đột ngột quay đầu lại, tránh thoát khỏi bàn tay của Kỷ Thương Hải.
Bàn tay đang vươn ra của Kỷ Thương Hải cứng đờ tại chỗ, lông mày khẽ nhúc nhích, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường, hắn bình tĩnh thu tay về, cười nói: "Tôi làm cậu sợ sao? Thực xin lỗi, nếu như cậu có chỗ nào không thoải mái thì hãy nói cho tôi biết. Ăn cơm truớc đi."
Vừa nói, hắn vừa lấy rau từ trong lồng giữ nhiệt ra đặt lên bàn, múc đầy hai bát cơm.
Lăng Vân Phàm cũng không muốn làm bầu không khí trở nên căng thẳng, liền mở ghế ra ngồi xuống, nhận lấy bát cơm từ trong tay Kỷ Thương Hải: "Cám ơn."
“Ăn nhiều một chút.” Kỷ Thương Hải cười nói, “Vết thương của cậu còn đau không?”
Lăng Vân Phàm: "Có chút đau, không thành vấn đề."
Kỷ Thương Hải ngồi xuống đối diện với Lăng Vân Phàm, bưng bát cơm lên, "Đợi cơm nước xong, tôi đổi thuốc cho cậu."
"Được, cảm ơn." Lăng Vân Phàm ăn hai ngụm cơm, trầm ngâm nhai hai miếng, sau khi nuốt xuống đột nhiên nói: "Làm sao để mở cửa vậy?"
Kỷ Thương Hải tay đang cầm đũa khẽ dừng lại, ngẩng đầu cười, ra vẻ không hiểu hỏi: "Cửa nào?"
Lăng Vân Phàm: "Chính là cửa, cửa ở lối ra vào ấy."
Kỷ Thương Hải hỏi một đằng trả lời một lẻo: "Cậu muốn đi đâu sao? Tôi có thể đi với cậu. Hiện giờ cậu đang bị mất trí nhớ, tôi lo lắng cậu sẽ đi lạc."
"Chỉ...chỉ là..." Lăng Vân Phàm lắp bắp, "Hôm nay có người gõ cửa, chắc là từ công ty bất động sản. Tôi muốn mở cửa, nhưng mở không ra."
“Thật sự.” Kỷ Thương Hải cúi đầu, gắp hai hạt cơm bỏ vào trong miệng, nhàn nhạt nói: “Vậy cậu chờ một chút, tôi dạy cậu cách mở cửa.”
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn, truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn , đọc truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn full , Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn full , Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn chương mới