TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Nụ hôn của Lăng Vân Phàm dành cho Kỷ Thương Hải ướt át và dai dẳng, ngày càng trở nên mãnh liệt.
Cậu đưa lưỡi ra, điên cuồng khuấy động trong miệng Kỷ Thương Hải, liếm một bên lưỡi của Kỷ Thương Hải, nếm được vị máu, ở đó còn lưu lại vết răng từ vết cắn trước đó.
Lăng Vân Phàm sửng sốt tỉnh lại, nâng thân trên lên, lòng bàn tay đặt lên ngực Kỷ Thương Hải, trong mắt đỏ như máu, trên mặt trừng mắt nhìn hắn với vẻ hối hận.
Kỷ Thương Hải biết Lăng Vân Phàm đã mất đi sự tỉnh táo và lí trí vì không uống thuốc ức chế, cho nên đối với nụ hôn này hắn cũng không có gì kinh ngạc.
"Cậu, cho tôi, cậu đi ra ngoài cho tôi." Lăng Vân Phàm nghiến răng nghiến lợi ép những lời này ra.
Kỷ Thương Hải bất đắc dĩ: "Vân Phàm, cậu đang đè lên tôi, cậu muốn tôi ra ngoài như thế nào đây?"
Vừa dứt lời, Lăng Vân Phàm đột nhiên bật khóc.
Những giọt nước mắt to từ trong mắt cậu trào ra, rơi xuống ngực Kỷ Thương Hải, ướt đẫm phần trước của hắn.
Lăng Vân Phàm khóc và nói: "Không nên như thế này, tại sao nó lại trở nên như thế này?"
"Vân Phàm, đừng khóc, không sao mà, không sao mà." Kỷ Thương Hải vươn tay ra, ôm lấy cổ Lăng Vân Phàm, nhẹ nhàng đẩy người xuống, muốn để trán cậu dựa vào vai, vào lòng mình, "Là lỗi của tôi, giao cho tôi, giao hết cho tôi, được không? Cậu muốn thoải mái phải không? Tôi sẽ làm cho cậu thoải mái, đừng nghĩ ngợi gì cả."
"Không." Lăng Vân Phàm giãy dụa, mở tay Kỷ Thương Hải ra, lòng kiêu ngạo của cậu không cho phép cậu làm như vậy.
Nhưng dụ.c vọng không thể chịu nổi, cắt đứt mọi sợi dây trói buộc của cậu, khiến cậu không thể nghĩ được gì khác ngoài hành động theo bản năng.
Lăng Vân Phàm cắn chặt môi gần như chảy máu, đau đớn cùng khó chịu ập lên đầu, cậu muốn hôn Kỷ Thương Hải, nhưng lý trí lại mách bảo cậu rằng, đây là sai lầm trầm trọng nhất, cậu sờ lòng bàn tay mình lên ngực Kỷ Thương Hải, để mình tránh xa khỏi vòng tay của hắn, khiến cậu bắt đầu ước gì xương cốt của mình lập tức gãy vụn, để cậu buộc phải ngã xuống, chứ không phải do thiếu ý chí.
Kỷ Thương Hải đơn giản nắm lấy tay Lăng Vân Phàm, kéo Lăng Vân Phàm đang run rẩy vào lòng, sau đó lật người, đè Lăng Vân Phàm vốn đã không còn sức lực xuống dưới, hắn biết cách bảo vệ danh dự của cậu: "Vân Phàm, không sao cả, là tôi ép buộc cậu, tất cả đều là do tôi ép buộc cậu."
"Kỷ Thương Hải, tôi hận cậu." Lăng Vân Phàm nói như vậy, lại chủ động hôn Kỷ Thương Hải lần nữa.
"Vân Phàm, tôi yêu cậu." Kỷ Thương Hải đáp lại cậu, hôn thật sâu vào môi cậu, liếm nước mắt, đưa tay vuố,t ve chiếc bụng săn chắc và phẳng lì của cậu, tiếp tục đi xuống....##############.
Lăng Vân Phàm không khỏi thở dài một hơi, ôm Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm luôn nghĩ rằng bàn tay của Kỷ Thương Hải rất đẹp.
Khi còn trẻ, cậu từng nắm lấy tay Kỷ Thương Hải và hỏi hắn: "Có bao giờ cậu nghĩ đến việc chơi piano chưa?"
Thiếu niên Kỷ Thương Hải hỏi ngược lại: "Cậu thích người chơi piano sao?"
"Không." Lăng Vân Phàm lắc đầu, "Tớ chỉ đơn giản nghĩ rằng tay của cậu thích hợp để chơi piano thôi."
"Ồ." Kỷ Thương Hải đáp lại, không còn hứng thú chơi đàn nữa.
Nhưng Lăng Vân Phàm không mất hứng thú với tay hắn.
Móng tay trên bàn tay đó sạch sẽ và tròn trịa, các ngón tay thon và trắng, lòng bàn tay mềm và rộng, khô và hơi mát mà không đổ mồ hôi.
Khi Lăng Vân Phàm nắm tay hắn, Kỷ Thương Hải sẽ dùng hết sức lực, ấn thật chặt vào lòng bàn tay Lăng Vân Phàm, không để lại bất kỳ khe hở nào, ngón tay nhấn nhẹ và trượt xuống. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của Lăng Vân Phàm, và mỗi khi như vậy, Kỷ Thương Hải sẽ run rẩy nhẹ do cảm xúc sâu kín trong lòng.
Nếu cầm lâu, lòng bàn tay của Kỷ Thương Hải sẽ đổ mồ hôi, sờ vào sẽ trơn trượt nhưng cũng rất mềm mại.
Ngón tay của Kỷ Thương Hải quấn quanh người cậu, dùng lực vừa đủ xoa bóp đầu ngón tay và khớp xương của cậu, xoa dịu sự cứng rắn trong gân cốt, khiến cậu tê dại và thoải mái.
Niềm vui sướng tích tụ sẽ dần dần nổ tung thành niềm vui lâu dài.
Lăng Vân Phàm phát ra một tiếng rê.n rỉ nhỏ, cơ thể căng lên, hoàn toàn bị dụ.c vọng và bản năng chi phối, cậu mở miệng cắn vào gáy Kỷ Thương Hải.
Hàm răng trắng xuyên qua da thịt, muốn tiêm pheromone vào tuyến nội tiết của Kỷ Thương Hải, đánh dấu hắn, màu đỏ thẫm nhuộm môi Lăng Vân Phàm, chảy trên chiếc cổ trắng nõn của Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải đau đớn cau mày, rê.n rỉ.
Dấu hiệu không thành công, Lăng Vân Phàm cắn và.o cổ Kỷ Thương Hải không chịu buông ra, cậu không ngần ngại phóng pheromone, mạnh đến mức Kỷ Thương Hải cảm thấy ngột ngạt.
Kỷ Thương Hải cũng không ngăn cản Lăng Vân Phàm, ngược lại cười nhẹ lẩm bẩm nói: "Nếu tôi là Omega thì tốt rồi, có thể bị cậu đánh dấu, bị cậu khắc ấn cả đời. Không cần phải dùng những thứ này để giam cầm cậu." Hắn nói, đưa tay ra và kéo sợi xích sắt.
Tiếng xích sắt va vào nhau khiến Lăng Vân Phàm tỉnh lại.
Cậu buông cổ Kỷ Thương Hải ra, dùng tay lau miệng, ngơ ngác nhìn vết máu trên lòng bàn tay, như hóa thành đá như một tác phẩm điêu khắc.
"Vân Phàm, không sao, nhìn tôi." Kỷ Thương Hải đè tay Lăng Vân Phàm xuống, chuyển hướng sự chú ý của cậu.
Lăng Vân Phàm cứng ngắc dời tầm mắt nhìn về phía Kỷ Thương Hải, ánh mắt lại rơi vào chiếc gáy thảm không nỡ nhìn của hắn.
"Đau, đau không?" Lăng Vân Phàm chậm rãi nói, thanh âm run rẩy.
"Không đau." Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng cười nói.
"Đau, không thể đánh dấu được. Lần trước cậu cắn tôi, rất đau." Lăng Vân Phàm nói như một chiếc radio kém chất lượng, ngắt quãng nói ra một vài từ.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn, truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn , đọc truyện Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn full , Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn full , Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn chương mới