Tòng Húc dần dần có ý thức, tất cả tiếng loa thật lớn của ô tô va chạm mạnh vào tai cậu, cậu đau đầu đến nhíu mày lại, đôi mắt không thể mở ra được, chỉ có thể nghe được một ít động tĩnh xung quanh ——–
"Tỉnh rồi?"
"Tỉnh rồi tỉnh rồi!"
"Gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ nhanh lên!"
Tòng Húc muốn mở to mắt, nhưng lại không thể, ngay sau đó động tĩnh bên tai cũng không còn, chỉ còn lại âm thanh bén nhọn liên tục không ngừng lại.
Những tiếng bíp này giống như tiếng cái còi mà cậu từng mua hồi học cấp hai, một tiếng ngắn ngủi bén nhọn, trong hẻm sâu cửa lớn của một căn nhà mở ra, ngay sau đó một bóng người cao gầy quen thuộc đi ra, ngẩng đầu lên là ánh mắt lãnh đạm hơi lạnh.
Tòng Húc như trở lại thời thiếu niên, về lại nơi ngõ nhỏ kia, nhìn thấy người kia, nhìn thấy đôi mắt kia, liền không cầm lòng được mà cười tươi, nâng cánh tay vẫy vẫy, sau đó gọi: "Lục Thận Phi!"
"Lục Thận Phi, ly hôn đi."
Một tuần sau Tòng Húc thật sự tỉnh lại.
Trong phòng bệnh VIP không có ai khác, cậu bình tĩnh mở to mắt giống vừa tỉnh ngủ, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ có ánh mặt trời chiếu vào.
Một lúc sau đôi mắt nhẹ nhàng híp lại, thích ứng với ánh sáng, ngón tay giật giật, ý thức dần dần quay lại.
Nháy mắt đầu tiên, Tòng Húc nghĩ không phải đây là đâu, mà là: Sáng nay không có lớp học à?
Tiếp theo nghĩ: Hôm nay là ngày gì?
Thứ tư? Có một tiết học lúc 10 giờ.
Triết học Mác – Lênin?
Quên đi, trốn thôi, dù sao cũng có Lỗ Béo điểm danh giúp cậu.
Tòng Húc chuẩn bị nhắm mắt lại tiếp tục ngủ thêm một lát, nhưng sau khi giác quan khôi phục, cảm giác trên người lạ lạ.
Vừa cứng vừa đau, chân vẫn còn tê, ngón tay phải giống như bị cái gì kẹp.
Mới nâng được một nửa, một tiếng gọi kinh ngạc vang lên bên cạnh: "Con trai, con tỉnh rồi:"
Tòng Húc tỉnh, đại nạn không chết.
Nghe nói chiếc xe gây ra tai nạn đã chạy trốn, đi ngược chiều lại vừa lúc va chạm tới Tòng Húc vừa chạy qua ngã tư, xe Tòng Húc không kịp né tránh, cộng thêm đánh mạnh tay lái, đụng phải vàng đai xanh rồi bay xa hơn mười mét.
Cũng nghe nói, chiếc xe bị lật, từ trên xuống, từ dưới lên, đầu Tòng Húc bê bết máu, ngồi trên ghế bị đai an toàn trói lại, chỉ còn vài hơi thở.
Vì sao lại là "nghe nói"?
Đương nhiên là vì Tòng Húc sau khi tỉnh lại không nhớ rõ mọi thứ.
Cậu ngủ một giấc tỉnh dậy, 27 tuổi, ở phòng đơn VIP xa hoa của bệnh viện, đang lái chiếc BMW 7 series thì tai nạn xe hơi xảy ra.
Nhưng ký ức của cậu chỉ dừng lại ở năm tư đại học lúc 21 tuổi, 6 người ở trong một phòng ký túc xá, chạy chiếc xe đạp second-hand kêu leng keng.
Bác sĩ chuẩn đoán đây là di chứng của chấn động não, một phần ký ức bị hao tổn, não bị tổn thương, nói đơn giản là mất trí nhớ.
Tòng Húc 27 tuổi sau khi mất trí nhớ, bị mất ký ức 6 năm gần đây, cho rằng mình vẫn còn là sinh viên đại học.
Bản thân cậu nhớ rõ "Ngày hôm qua" như thế này ———-
Nhanh nộp luận văn, đọc sách một ngày, tra xét tư liệu một ngày, buổi tối từ phòng tự học trở về, béo béo mượn cậu 200 tệ.
Hỏi: Để làm gì.
Đáp: Mang bạn gái đi khách sạn.
Lỗ Béo Lỗ Đạt Đạt mang theo bạn gái hiện tại đứng ở bên cạnh giường bệnh: "???"
Bạn gái hiện tại đạp gót giày lên mu bàn chân Lỗ Đạt Đạt, mặt mang theo nụ cười nhìn Tòng Húc nói "Vậy chắc anh cũng không nhớ em đâu." Cô và Tòng Húc quen biết tổng cộng cũng mới hai năm, hẹn hò với Lỗ Đạt Đạt mới chỉ có nửa năm.
Tòng Húc thật sự không nhớ cô ấy, ngoài cô ấy ra, xung quanh giường bệnh có rất nhiều người: Ba mẹ cậu, dì, chú, em họ, anh họ, Lỗ Đạt Đạt, vài người bạn tốt, cậu thật sự nhớ rõ tất cả bọn họ, không quên một ai.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!