Không có lợi thì không dậy sớm, Thiều Nho Vĩ là người làm ăn, người làm
ăn mời ăn cơm, ân cần khắp nơi, có thể vì cái gì, còn không phải vì kia
một chữ tiền ư.
Mà chỉ có dự án, mới có thể sinh ra tiền.
Thiều Nho Vĩ là vì dự án《 Không đường thối lui 》.
Phải biết rằng hắn đã từng hút máu IP một lần, năm đó hút đến thật tham lam.
Nếu không phải quá mức thiển cận, chỉ vì một《 Ánh trăng hôm qua 2》, chặt
đứt cơ hội tiếp tục hợp tác với Kiếm Hồng, hắn cũng không cần phải đi vỗ mông ngựa* Lộc Chanh. (*Ý chỉ nịnh bợ)
Đương nhiên, Thiều Nho Vĩ cũng hiểu rõ, muốn cùng Lộc Chanh và Lục Thận Phi hợp tác, muốn
được chia một chén canh thì vỗ mông ngựa chắc chắn là không đủ.
Đáy lòng hắn hiểu rõ, tuy Lục Thận Phi còn trẻ tuổi, nhưng ánh mắt, năng lực, thủ đoạn, đều là đứng đầu.
Bữa ăn này xuất ra thành tâm và thực lực.
Thực lực, Thiều Nho Vĩ không thiếu, tài chính, nhân mạch hắn đều có.
Thành tâm, được thể hiện trên bữa ăn này.
Huống chi Thiều Nho Vĩ cũng thật sự là có chút năng lực, đồ ăn lạnh vừa lên
còn chưa nóng lên, hắn liền dùng kinh nghiệm, ánh mắt của mình làm "Món
ăn khai vị" thứ nhất ——
"Hiện tại đắc tội ai cũng không thể đắc tội fan truyện."
"Nhóm người này đọc tiểu thuyết, cũng giống như là tập khách hàng mục tiêu của phim."
"Bọn họ không hài lòng, không chỉ là vấn đề phủ nhận phim, diễn viên, còn có thể làm thành một vòng có độ tổ chức và tính kỷ luật cao, khống bình*
làm cho phim ra mắt nhận điểm thấp." (*khống chế bình luận theo hướng mà mình mong muốn)
"Nhưng chỉ cần fan truyện hài lòng, phim và diễn viên lại chưa chắc sẽ bạo*." (*đột ngột nổi tiếng chỉ sau 1 tác phẩm)
"Tốt nhất là, trước giai đoạn giữa làm cho fan truyện không quá hài lòng
nhưng cũng không phủ nhận, tiếp tục trong mong đến khi ra mắt. Chờ đến
khi phim chiếu, bọn họ phát hiện thế mà cũng không tệ lắm, không làm cho bọn họ thất vọng, liền trở nên ổn định, trở thành những người quan
trọng nhất."
Lại nói tới bản quyền ——
"Công ty chúng tôi đã làm không ít phim, kiếm ra tiền cũng có, mà bị chửi đến mẹ cũng không nhận ra cũng không ít."
"Không chỉ riêng chúng tôi, rất nhiều công ty đều như vậy, cho nên hiện tại mua IP đều thật cẩn thận."
"Có điều nếu nói IP của ai tốt nhất, đương nhiên là Tự Mạc."
Đáy lòng Tòng Húc hừ nhẹ.
Bên phía Thiều Nho Vĩ bắt đầu làm nóng bầu không khí, vài người bắt đầu cầm ly rượu mời mọi người.
Bên Lộc Chanh cố ý mang theo hai nhân viên uống rượu khá, chính là để ứng phó với trường hợp kiểu này.
Nhưng Thiều Nho Vĩ làm sao có thể uống với hai nhân viên kia, hắn chỉ nhìn chằm chằm bên phía Lục Thận Phi.
Kính xong Lục Thận Phi, đứng dậy kính Phí Bằng Trình, kính xong Phí Bằng Trình, tay đặt sau lưng ghế Tòng Húc: "Tòng tổng!"
Tòng Húc nghiêng đầu, ánh mắt cũng chưa nâng lên, không nhanh không chậm
nói: "Thiều tổng, đừng chỉ lo uống rượu, tôi mới đến, những thứ ông vừa
nói tôi còn chưa nghe đủ đâu."
Thiều Nho Vĩ lập tức xem xét, vị Tòng tổng này chắc có lẽ không phải "ông chủ trước" gì đó.
Dư quang liếc nhìn về hướng Lục Thận Phi, thấy Lục Thận Phi cầm rượu vang
đỏ trước mặt Tòng Húc đi, đổi thành nước trái cây, tròng mắt xoay
chuyển, không tiếp tục kính rượu mà quay trở về vị trí ngồi xuống.
Thiều Nho Vĩ cũng coi như đã hiểu, thái độ Lục Thận Phi không nóng không
lạnh, giống như không có tâm tình xã giao với hắn, lực chú ý vẫn luôn ở
trên người vị "Tòng tổng" bên phải.
Địa vị của vị Tòng tổng này
là gì thì Thiều Nho Vĩ không rõ lắm, có điều nếu vị này mới là người Lục Thận Phi để ý giờ phút này...
Chưa nghe đủ đúng không? Nói, tiếp tục nói!
Thiều Nho Vĩ lắc lắc chén rượu, vừa uống vừa nói chuyện trong ngành sản xuất.
Tòng Húc hỏi: "IP là cái gì?"
Thiều Nho Vĩ: "Tôi lấy một ví dụ cho cậu hiểu, có tiểu thuyết thật nổi tiếng, hiện tại muốn quay phim, tôi đấu giá, đưa ra nhiều tiền nhất mua bản
quyền điện ảnh và truyền hình cho tiểu thuyết này, cái này là IP."
Nói đến đây, Thiều Nho Vĩ tiếp tục nói về vòng IP được khai phá mấy năm nay.
Dáng vẻ Tòng Húc nghe thật nghiêm túc, ngay cả đũa cũng không động, đều do Lục Thận Phi giúp cậu gắp đồ ăn.
Phí Bằng Trình bên cạnh đã bắt đầu lau mồ hôi: Không phải thật sự "thưởng
thức" tên hói đầu này chứ, mấy thứ này sao không hỏi Lục Thận Phi? Lại
đi hỏi Thiều Nho Vĩ?
Thiều Nho Vĩ đã nói từ chuyện lựa chọn khai phá IP đến nội dung cải biên, lại nói trở về chuyện IP.
"Vì sao lại muốn mua tiểu thuyết?"
"Bởi vì tiểu thuyết hoàn thành có thể nhìn ra nội dung truyện, trước khi
khai phá IP, liền có thể xem thành tích, bình luận, độ nổi tiếng của
tiểu thuyết nhìn ra được phản hồi của thị trường."
"Phản hồi của thị trường rất quan trọng."
"Có điều tôi cảm thấy khai phá IP từ sau khi mua bản quyền xong thì không còn liên quan đến trang web và tác giả."
"Liên quan gì đến bọn họ?"
"Cậu truyện tôi mua, phí bản quyền tôi đã thanh toán, tiền ta bỏ ra, muốn
cải biên thế nào là chuyện của tôi, chuyện của đoàn đội công ty, không
cần bọn họ thêm lực thêm tiền hai phá dự án này, còn liên quan gì đến
họ?"
"Nếu fan truyện không phải khách hàng lưu lượng* tiềm tàng,
tôi còn không muốn phản ứng với bọn họ." (*Lưu lượng là lượng fan hâm mộ đông đảo, thường nghe "tứ đại lưu lượng" là 4 ngôi sao có lượng fan lớn đó)
......
Thiều Nho Vĩ còn đang nói lải nhải, thỉnh thoảng kính rượu, uống rượu, lại tiếp tục nói.
Tòng Húc chưa chạm vào chén rượu, chén đũa cũng chưa đụng, căn phòng tráng
lệ huy hoàng, đồ ăn tinh xảo ngon miệng, trên bàn ăn uống linh đình, cậu đặt mình ở bên trong, lại giống như ngăn cách với những thứ xung quanh, đáy lòng yên tĩnh cực kỳ.
Cậu nghĩ, cậu đáng ra nên ở máy tính trong phòng làm việc, hiện tại lại ở nâng ly cạn chén với những người kinh doanh.
Mà trong mắt người kinh doanh, chỉ có dự án, không có IP, IP cũng chỉ là
món đồ bọn họ dùng tiền mua, món đồ này trong mắt họ chỉ cần dùng tiền
mua là có thể tùy tiện xử lý.
Trên logic, hình như là đúng, nhưng Tòng Húc nghe chỉ cảm thấy ghê tởm.
Bởi vì trên bàn trong căn phòng hiện tại, những người kinh doanh mua IP này, lúc trước không hứa hẹn như vậy.
Bọn họ nói thật đẹp, nói bọn họ đã xem tiểu thuyết, thích câu chuyện này,
thích nhân vật bên trong, bọn họ nói muốn làm phim để càng nhiều người
biết đến hơn.
Bọn học nói câu chuyện thật hay, đáng giá giá bản quyền này.
Còn ở sau lưng, trên bàn tiệc, bọn họ lại nói: Tôi tiêu tiền, có liên quan cái rắm gì đến truyện gốc nữa.
Tòng Húc thầm nghĩ lại những chuyện đã quên trước đây, vậy
《 Ánh trăng hôm qua 2》 lúc trước, vị Thiều tổng này sẽ có bao nhiêu khinh thường và ngạo mạn, liên tục kiện cáo xâm hại bản quyền trong vòng 2
năm với Kiếm Hồng.
Xong việc thì bồi thường mười sáu vạn...
Tòng Húc quay đầu, nhìn về phía đồng hồ đeo trên tay gác lên bàn của Thiều Nho Vĩ.
Đồng hồ kia sợ là không chỉ dừng lại ở mười sáu vạn.
Mười sáu vạn, với vị Thiều tổng này mà nói cũng chỉ là một hồi "khói sau xe" sau kiện cáo, hắn không thể không tiêu số tiền này, nên đơn giản "bố
thí" cho xong, như mưa bụi qua đường, không đau không ngứa.
Vậy cậu năm đó thì sao?
Tiền, không thiếu, còn mặt khác thì sao?
Tòng Húc thầm nghĩ: Tất nhiên là nuốt không trôi cục tức này.
Bỗng nhiên Tòng Húc cười một cái, giơ tay nâng ly, uống một ngụm nước trái
cây. Uống xong quay đầu nhìn Lục Thận Phi, trên bàn tiệc náo nhiệt, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nhỏ giọng nói: "Đừng nói với em anh không biết em biết uống rượu."
Lục Thận Phi che dấu vẻ mặt, nhìn Tòng Húc một cái.
Tòng Húc duỗi tay, lấy ly rượu vang đỏ bị đổi đi lúc nãy, bị Lục Thận Phi đè lại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!