Phí Bằng Trình bị đuổi đi ra ngoài, Lục Thận Phi cũng tạm thời rời khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài "tiếp đãi" phía đối tác.
Tòng Húc một mình ngốc tại chỗ, tiếp tục lật xem tạp chí.
Lật lật, âm thầm ngẩn người, nhớ tới câu "Trước đây cậu không như vậy" Lỗ Đạt Đạt nói vào tối hôm qua trước khi rời đi.
Trước đây Tòng Húc thật sự không như vậy, ít nhất sẽ không ở trước mặt Lục
Thận Phi nói biệt danh Tam Bổn Tử, cũng sẽ không làm xấu mặt mũi của
người bên cạnh Lục Thận Phi, làm cho không ai xuống đài được.
Trước đây cậu luôn muốn, Lục Thận Phi không có bạn bè, lên đại học khó được
có một vài bạn học có mối quan hệ cũng không tệ lắm, sau lưng đặt biệt
danh cho cậu thì cứ đặt đi, dù sao cũng sẽ không gọi ngay trước mặt cậu, cậu cũng không thường xuyên đến đại học A, coi như không biết.
Nhưng đáy lòng Tòng Húc cũng hiểu rõ, thật ra Phí Bằng Trình không quá ưng ý
cậu, dù sao Lục Thận Phi học đại học nổi tiếng, bạn học tiếp xung trong
cùng trường học học thức lẫn năng lực đều rất mạnh, cũng không ít người
lớn lên đẹp, chủ động theo đuổi Lục Thận Phi, xếp hạng trong này, cậu
ngoại trừ mặt, mọi thứ đều thấp từ dưới lên.
Còn nhớ rõ năm ba đại học ấy, cậu đi theo Lục Thận Phi, cùng Phí Bằng Trình ăn cơm.
Lúc Lục Thận Phi ở đó, mọi thứ đều tốt, Lục Thận Phi đứng dậy đi vệ sinh,
Phí Bằng Trình cầm bia, ước chừng cũng do đã uống nhiều, đỏ mặt híp mắt
nhìn Tòng Húc, nhìn vài lần, chậc một tiếng, không quản được miệng, thấp giọng nói thầm một câu: "Thật không biết coi trọng điểm gì của cậu."
Tòng Húc đến bây giờ vẫn nhớ rõ, lúc ấy cậu đặc biệt xấu hổ.
Phí Bằng Trình là người lắm miệng, ngược lại không hề phát hiện, tiếp tục
uống rượu, uống mấy ngụm, tựa như đang tán gẫu hỏi: "Những việc chúng
tôi nói, cậu nghe hiểu được không?"
Nghe không hiểu.
Tòng Húc càng xấu hổ.
Phí Bằng Trình hừ cười lắc đầu.
Tòng Húc cũng nhớ rõ, năm đó cậu chưa nói bất kỳ điều gì cho Lục Thận Phi,
còn cùng Lục Thận Phi mang Phí Bằng Trình đã uống say đưa về phòng ngủ.
Hiện giờ nhớ lại, Tòng Húc vừa buồn bực vừa khó hiểu, bản thân mình năm đó nghĩ cái quỷ gì?
Những lời nói đó, ai nghe xong có thể dễ chịu? Lúc ấy nên giận dỗi đi về.
Tưởng tượng như vậy, rốt cuộc Tòng Húc hoàn toàn ý thức được, tâm thái của cậu hoàn toàn thay đổi.
Chẳng sợ hiện tại cậu chỉ có ký ức khi mới 21 tuổi, thì cũng không phải trạng thái khi 21 tuổi.
Là bởi vì lớn tuổi, trưởng thành, trải qua nhiều quan hệ rồi?
Tòng Húc một lần nữa nhìn kỹ bản thân không quá giống chính mình, cảm thấy
như bây giờ khá tốt, không im lặng không nói lời nào, có thể giận người
khác, muốn gì nói đó, càng tự tại hơn.
Tòng Húc tiếp tục xem tạp chí.
Xem được một lúc, mẹ Tòng ôm một bó hoa mới mua quay lại, đẩy cửa tiến vào, nói: "Húc Húc, Tiểu Phí tới."
"Con biết." Tòng Húc nâng mắt lên khỏi tạp chí: "Mẹ biết anh ta sao?"
Mẹ Tòng đổi hoa tươi trong bình thủy tinh: "Mẹ biết."
Dừng một chút: "A, đúng rồi, con không nhớ rõ."
Giải thích: "Nhà máy có một năm tồn đọng một mớ hàng hóa, làm sao cũng không bán ra được, Tiểu Phí đến giúp."
Tòng Húc bình tĩnh: "À."
Mẹ Tòng bình luận: "Tiểu Phí vẫn khá tốt."
Tòng Húc thầm nghĩ: Việc nào ra việc đó, ở phía mẹ thì khá tốt, ở phía cậu, không hề.
Nhưng Tòng Húc cũng không tiếp tục mắng người, dỗi cũng dỗi rồi, tố cáo cũng
làm rồi, người ta đến thăm bệnh còn cố tình mang theo hộp quà tới, vẫn
là phía đối tác của Lục Thận Phi, lại từng giúp nhà mình một chút, không thể làm cho quá khó coi.
Vì thế Phí Bằng Trình lại vào cửa, Tòng Húc hơi giả bộ chút, trả lời thái độ không tốt lắm, đáp: Còn được, tạm
thời không chết được.
Lục Thận Phi đứng ở bên cạnh lạnh khuôn mặt tiếp lời, Phí Bằng Trình tìm không thấy bậc thang đi xuống, xấu hổ không thôi.
Mẹ Tòn thấy không ai phản ứng Phí Bằng Trình, chỉ có thể hỗ trợ tiếp đãi:
"Tiểu Phí cậu ngồi đi, uống nước không, ăn chút trái cây đi."
Phí Bằng Trình khách khách khí khí: "Làm phiền rồi, cảm ơn dì."
Mẹ Tòng khách sáo nói chuyện cùng anh ta một lát.
Có thể nhìn ra, Phí Bằng Trình nói là tới thăm hỏi, kỳ thật là tới tìm Lục Thận Phi.
Bà hỏi: "Công ty gần đây có phải rất bận hay không."
Trong lòng Phí Bằng Trình quỳ xuống cảm ơn mẹ Tòng, tìm được bậc thang, nhanh chóng chạy xuống, thở dài nói: "Cũng không phải rất bận."
Ánh mắt liếc Lục Thận Phi: "Chỉ là có một dự án rất quan trọng, người không thể rời khỏi."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!