TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit + beta: Iris
"Đây là xe bảo mẫu mà những minh tinh đó ngồi khi ra ngoài đóng phim?"
Sau khi ăn xong, Tống lão gia tử định đi dạo ngắm cảnh đêm Hương Thành theo sự đề cử nhiệt liệt của Lệ Khiếu Hằng, năm người ngồi lên xe bảo mẫu mà Lệ Khiếu Hằng đã kêu trợ lý chuẩn bị sẵn.
Lần đầu tiên Tống lão gia tử ngồi loại xe này, thấy bên trong có tủ lạnh, quầy rượu, giường đơn và TV nhỏ, có đầy đủ thiết bị xa hoa thì cảm thấy không tệ, "Cũng mua một chiếc cho con nhé."
Lệ Khiếu Hằng lấy đồ uống và trái cây đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh ra, cười nói: "Chiếc xe này là quà sinh nhật con tặng cho Tiểu Mộ."
"Ồ." Tống lão gia tử gật đầu, thầm đánh giá giá cả của chiếc xe này, đột nhiên hỏi: "Khi nào đến sinh nhật của Lệ tiên sinh?"
Lệ Khiếu Hằng nhanh chóng nói: "Ông nội gọi con là Khiếu Hằng là được. Trưởng bối nhà con toàn gọi con như vậy."
Sau đó trả lời: "Sinh nhật con là ngày 1 tháng 1."
Tống lão gia tử lập tức vui vẻ: "Ôi, sinh nhật của con khá lớn đấy."
Lưu Diệu và Mạnh Tề không hẹn mà cùng nhớ sinh nhật của Lệ Khiếu Hằng giúp Đào Mộ. Miễn cho đến ngày đó mà Đào Mộ không nhớ, bọn họ là người lớn trong nhà, dù sao cũng phải giúp nghĩ quà đáp lễ.
Người nội địa du lịch ở Hương Thành, có một số địa điểm tham quan nhất định phải ghé một lần. Chẳng hạn như công viên hải dương, bảo tàng tượng sáp, Disney, Hoàng Đại Tiên Từ và cảng Victoria. Bây giờ là buổi tối, nơi có thể đi dạo rõ ràng chỉ có cảng Victoria.
So với nội địa rộng lớn thì Hương Thành rất nhỏ, địa điểm đi dạo ban đêm không nhiều lắm, lúc dẫn mọi người đi dạo sẽ có khả năng đụng phải người quen.
Ví dụ như khi năm người đang đứng trong đám đông đợi đến giờ bắn pháo hoa ban đêm, Đào Mộ nghe thấy phía sau có người gọi cậu, vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Dục đang vui vẻ phấn chấn vẫy tay với cậu, đứng bên cạnh là Nghiêm Thịnh và Thẩm Nghiên.
Và người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Nghiên kia... Con ngươi Đào Mộ hơi co lại, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, toàn thân Đào Mộ cứng đờ lại.
Lệ Khiếu Hằng chú ý thấy Đào Mộ có gì đó không đúng, bình tĩnh nắm lấy tay Đào Mộ, không đợi Đào Mộ nói đã cau mày hỏi: "Thẩm tiên sinh có chuyện gì sao?"
Thẩm Dục nghe vậy thì cứng đờ người, hơi sợ hãi liếc nhìn Lệ Khiếu Hằng một cái. Lúc trước hắn từng tiếp xúc với Lệ Khiếu Hằng vài lần, ngặt nỗi Lệ Khiếu Hằng chưa bao giờ thừa nhận* hắn. Không chỉ như thế, mỗi lần hắn tiếp xúc với Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng luôn luôn không vui, còn thường xuyên dùng thủ đoạn dạy dỗ hắn. Tâm cơ sâu lắng, tính tình hung dữ. Vì vậy bây giờ mỗi khi Thẩm Dục thấy khuôn mặt của Lệ Khiếu Hằng là bắt đầu e ngại.
*Ở đây Thẩm Dục dùng từ "买账", có nghĩa là tôn trọng, thừa nhận hoặc phục tùng quyền lực, lợi thế của bên kia.
Thẩm Nghiên thấy em trai nhỏ mình nâng trong lòng bàn tay vừa gặp Lệ Khiếu Hằng là im như ve sầu mùa đông, tức khắc giận sôi máu.
"Anh có thái độ kiểu gì đó? Tiểu Dục của chúng tôi lịch sự, thấy người quen trong đám đông nên muốn chào hỏi một tiếng. Các người không nhiệt tình chào lại thì thôi đi, lại còn dám dùng loại thái độ này chất vấn Tiểu Dục. Quả nhiên cô nhi không có cha mẹ dạy dỗ, không có gia giáo." Thẩm Nghiên nói, hung tợn lườm Đào Mộ một cái, vươn tay ôm Thẩm Dục ôm vào lòng, dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, cực kỳ giống gà mẹ già bảo vệ gà con.
"Cô gái này sao lại nói chuyện như vậy!" Tính tình Lưu Diệu không tốt, sao có thể trơ mắt nhìn con trai bảo bối nhà mình bị người đàn bà đanh đá mắng: "Tôi thấy cô mới là không có gia giáo, có cha sinh nhưng không có mẹ dạy. Khi mẹ cô sinh cô ra không lắp não cho cô à, hay là trực tiếp nuôi nhau thai lớn lên luôn? Đã lớn vậy rồi mà còn không biết nói năng kiềm chế lại. Đừng ỷ cô là đàn bà thì la lối khóc lóc khắp nơi. Người biết sẽ nói cô không được dạy dỗ, người không biết có khi còn nghĩ là chó điên thành tinh cắn bậy bạ khắp nơi!"
Tài ăn nói của Lưu Diệu chắc chắn có thể chấp hết các hẻm lớn ngõ nhỏ ở thủ đô. Chỉ có thể nói là độc. Cả quá trình không có một chữ thô tục nào, nhưng Đào Mộ nghe thấy thì suýt nữa cười ra tiếng.
Lệ Khiếu Hằng cũng rất ngưỡng mộ nhìn thoáng qua chú Diệu. Giọng Yên Kinh này thật sự nghe rất hay.
Thẩm Nghiên tức đến tái mặt. Theo bản năng muốn xông lên trước tát Lưu Diệu, bị người đàn ông bên cạnh cô ta nhanh tay lẹ mắt cản lại.
Thẩm Nghiên không tát được Lưu Diệu, trở tay tát cho bạn trai của mình một bạt tay. Giọng điệu chói tai mắng: "Trác Nghiêm, anh có phải là đàn ông không. Bạn gái anh bị người ta mắng, anh không ra mặt nói thay tôi, còn ngăn tôi làm gì?"
Trác Nghiêm bị Thẩm Nghiên tát trước mắt bao người, trên mặt nóng rát, trong lòng cũng tức giận, hắn buông Thẩm Nghiên ra: "Em có bệnh à? Anh ngăn em không phải vì muốn tốt cho em sao? Em nhìn dáng người của người ta xem, vừa nhìn đã biết là người biết võ. Em còn dám ra tay với người ta? Em tưởng em là nữ thì không ai dám đánh em à? Em họ Thẩm, không phải họ Ái Tân Giác La, mà dù em họ Ái Tân Giác La thì Đại Thanh cũng đã diệt từ lâu rồi."
Trác Nghiêm nói ra câu cuối cùng cũng là có nguyên nhân. Hắn và Thẩm Nghiên quen nhau chưa đến nửa năm. Ban đầu, Thẩm Nghiên tới công ty bọn họ ứng tuyển. Trác Nghiêm thấy cô ta trông cũng được, cũng tốt nghiệp đại học danh giá nên tuyển cô ta vào làm lễ tân.
Lúc ấy Thẩm Nghiên đã chủ động hoặc bị động từ chức ba lần. Tiền trên người chưa đến một ngàn tệ, cũng không có liên hệ với Thẩm phu nhân. Người nghèo chí ngắn, đương nhiên không dám bộc lộ bản tính. Tuy không hài lòng lắm với công việc lễ tân, nhất là không hài lòng về tiền lương, nhưng cô ta thật sự không tìm thấy công việc nào khác. Quan trọng nhất là chủ quản công ty tuyển cô ta vào quá đẹp trai, Thẩm Nghiên nhất kiến chung tình với người này, ôm tâm trạng theo đuổi nam thần nên cũng thành thật kiên định làm được mấy tháng. Đương nhiên, quan trọng nhất là theo đuổi được Trác Nghiêm.
Lúc này, Trác Nghiêm chỉ mới vừa tốt nghiệp được hai năm đã lên tới chức chủ quản dự án, vào đúng thời điểm tràn đầy năng lượng nhất. Sự nghiệp thành công, còn được người đẹp gia thế hùng hậu theo đuổi. Xuất phát từ lòng hư vinh của một người đàn ông, Trác Nghiêm cũng đồng ý kết giao với Thẩm Nghiên.
Đáng tiếc, sau đó Thẩm Nghiên và Thẩm phu nhân liên hệ với nhau, có Thẩm phu nhân thầm tiếp tế, Thẩm Nghiên lại giở thói cũ. Mặc dù đang ở trước mặt Trác Nghiêm cũng không khiến cô ta thu liễm tính tình đại tiểu thư, qua thời gian dài, Trác Nghiêm hơi mất kiên nhẫn, càng chán ghét Thẩm Nghiên thường xuyên nhắc tới Thẩm gia. Thậm chí chán ghét đến mức đưa ra lời chia tay, Thẩm Nghiên sợ tới mức liên tục khom lưng cúi đầu, nhưng qua một thời gian lại giở thói cũ khiến Trác Nghiêm vô cùng bực bội.
Không thể không nói, kiếp trước Trác Nghiêm có thể theo đuổi được Đào Mộ, hơn nữa hai người còn sống với nhau thất niên chi dương*, điều kiện bên ngoài và mị lực nhân cách chắc chắn không cần nhiều lời.
*Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, nếu không thì sẽ xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh, truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh , đọc truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh chương mới