TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit + beta: Iris
"Cut!"
Cuối cùng cũng có một cảnh quay một lần là qua, đạo diễn Từ cảm thấy mỹ mãn, vỗ vỗ cái bụng đói rồi nhờ người phụ trách đưa cơm đến. Mặc dù đang là mùa hè nắng chói chang, nhưng cơm hộp đã nguội ngắt lạnh tanh từ lâu. Cơm xá xíu thơm ngon béo ngậy, đạo diễn Từ, các kỹ thuật viên ánh sáng và nhóm người quay phim ăn ngấu nghiến, cực kỳ ngon miệng.
Nếu so sánh thì Thẩm Dục ăn uống rất không ngon miệng. Mặc dù hắn kết thúc lượt quay sớm, nhưng lại không có tâm trạng ăn trưa, cầm hộp cơm, gắp từng hạt cơm với vẻ mặt chán nản không vui.
Nghiêm Thịnh và Thẩm Nghiên ngồi xung quanh Thẩm Dục, dỗ hắn ăn cơm. Thẩm Dục vẻ mặt đưa đám, tủi thân khóc thút thít: "Em thật sự quá vô dụng. Dù diễn thế nào cũng không diễn tốt được, làm hại cả đoàn phải NG theo em, em còn mặt mũi gì mà ăn nữa."
Thẩm Nghiên khuyên bảo hắn: "Kỹ năng diễn xuất không tốt thì thế nào, dù sao chúng ta cũng không dựa vào đóng phim để sống, em cứ diễn đại là được rồi, nghiêm túc như vậy làm gì, ngược lại khiến bản thân không vui?"
Thẩm Nghiên chỉ lo khuyên bảo an ủi Thẩm Dục, không hề để ý đến lời mình nói đã thu hút sự chú ý của cả đoàn.
Nghiêm Thịnh không đồng ý với lời của Thẩm Nghiên, cũng không muốn đồng nghiệp trong đoàn có thêm khúc mắc với Thẩm Dục, nhịn không được ngắt lời an ủi của Thẩm Nghiên: "Tiểu Dục em đừng lo lắng quá. Em mới vào giới giải trí chưa bao lâu, chỉ diễn được vài bộ, đương nhiên không có cơ hội trau dồi kỹ năng diễn xuất. Anh nghĩ em không cần phải so sánh mình với người khác. Em chỉ cần nghiên cứu kỹ kịch bản và nhân vật, tìm ra những điểm tương đồng giữa em và Nghiêm Ngự. Anh tin em chỉ cần diễn đúng bản sắc cũng có thể diễn tốt vai diễn này. Em đừng lo lắng, anh sẽ ở cùng em."
"Chị thấy Nghiêm Thịnh nói rất có lý." Thẩm Nghiên xoa đầu an ủi Thẩm Dục: "Em mới bao lớn, vào giới giải trí đã được bao lâu đâu, ngay cả mấy bộ phim thần tượng cũng chưa quay. Sao cứ phải nghĩ không thông, lại đi so kỹ năng diễn xuất của mình với những ảnh đế đã đóng phim vài chục năm chứ."
"Nhưng Đào Mộ cũng đã quay được mấy bộ đâu, thậm chí kinh nghiệm đóng phim của cậu ấy còn ít hơn em, nhưng cậu ấy có thể diễn vai Chu Viễn Đình hay như vậy." Thẩm Dục buồn bã xụ khóe môi: "Em thấy em quá kém cỏi."
"Sao có thể chứ." Không chờ Nghiêm Thịnh mở miệng, Thẩm Nghiên đã đau lòng ôm lấy Thẩm Dục, lớn tiếng giải thích: "Em không hề kém chút nào. Sở dĩ em diễn không tốt chỉ là vì bản chất em đơn thuần, không hiểu gì về thế giới, giống như một tờ giấy trắng, chưa bị xã hội nhuốm màu, dĩ nhiên không thể muốn diễn giống là diễn giống được. Không giống như một số người, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, sống trong xã hội lâu rồi, đã quen với việc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lòng dạ âm u muốn chết, tất nhiên có rất nhiều bộ mặt. Hơn nữa lại còn diễn đúng bản sắc, đương nhiên diễn rất tốt."
"Này, tôi bảo cô đấy cô gái, cô nói chuyện thì nói đi, đừng có nói bóng nói gió được không?"
Lưu Diệu và những người khác đứng ở bên kia phim trường, vốn dĩ không muốn quan tâm đến đám người này. Mỗi tội có người rảnh mỏ, nói câu nào cũng có thể nhắc tới Đào Mộ nhà bọn họ, dĩ nhiên ba cái miệng dùng để bao che khuyết điểm sẽ không nín được. Tống lão gia tử chắp tay sau lưng nói đạo lý với chị em Thẩm gia: "Kỹ năng diễn xuất của em trai cô không tốt, luôn kéo chân sau đoàn phim, các cô cậu hẳn phải nghĩ cách cải thiện kỹ năng diễn xuất, chứ không phải tự dưng đi công kích nhân phẩm lòng dạ của Đào Mộ nhà chúng tôi không tốt. Cô nói ra lời này chứng tỏ cô là người nhỏ mọn, ghen tỵ người hiền lương. Đào Mộ của chúng tôi diễn tốt, đó là Đào Mộ có năng lực, dù lòng dạ âm u cũng không hại gì đến người khác. Ít nhất không như một số người, cả ngày dựng flag tính tình hồn nhiên ngây thơ thiện lương, chuyện đứng đắn thì không thấy làm, chỉ thấy gây rắc rối cho người khác khắp nơi."
"Ông già này sao lại nói chuyện như vậy?" Thẩm Nghiên tức muốn hộc máu, đứng lên: "Tôi và em trai tôi đang nói chuyện, ông chỏ mỏ vào làm cái?"
"Cô nói xấu cháu trai tôi, tôi không thể chịu đựng được." Tống lão gia tử cũng không nóng nảy, thong thả nói.
"Nực cười, bộ tôi có chỉ tên nói họ sao? Ông luôn mồm bênh vực cháu trai ông, cháu trai ông là ai?" Thẩm Nghiên cười lạnh, nói chuyện càng chanh chua hơn: "Huống chi tôi cũng đâu có nói sai, có vài người là tâm cơ kín đáo, hơn nữa còn cực kỳ muốn làm cháu trai cho người ta, chuyện này có gì lớn lao đâu mà lại tìm ông nội tới chống lưng. Làm cháu trai miễn phí cho người ta, gọi vài câu ông ơi là có thể lấy được chiêu bài Tống Ký, Tiểu Dục nhà chúng tôi đương nhiên không có năng lực co được dãn được như vậy."
Đạo diễn Từ vừa hô cut là hơn phân nửa đoàn phim vội vàng ăn cơm nghỉ trưa, cuộc tranh chấp của Thẩm Nghiên và Tống lão gia tử lập tức khiến mọi người chú ý, nghe thấy Thẩm Nghiên nói lời cay nghiệt, tức khắc có người đứng ra bênh vực.
"Thẩm tiểu thư nói vậy không thấy quá đáng sao?" Từ trước đến nay Phương Nhược Đề luôn bênh vực lẽ phải, đặc biệt là dám nói thẳng, cô mất kiên nhẫn tháo kính râm xuống: "Kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ tốt hơn Thẩm Dục, đây là sự thật, chỉ cần ai có mắt cũng có thể nhìn ra. Kỹ năng diễn xuất của Thẩm tiểu công tử không tốt làm liên lụy đến đoàn phim, đây cũng là sự thật. Thẩm tiểu công tử không dựa vào đóng phim để sống, nhưng những người như chúng tôi thì vẫn muốn đóng phim đây. Thẩm tiểu thư cao quý như vậy, hay là dẫn em trai của cô về đi, để cậu ta mỗi ngày ở nhà làm thiếu gia Thẩm gia của cậu ta không tốt sao?"
"Cô là cái thá gì?" Thẩm Nghiên nhìn Phương Nhược Đề xinh đẹp tuyệt trần, không chút khách khí châm chọc: "Một con hát bán sự gợi cảm cho điện ảnh mà thôi, có tư cách gì nói chuyện với tôi?"
Phương Nhược Đề tức đến cười: "Vậy Thẩm tiểu thư là cái thá gì?"
Không chờ Thẩm Nghiên bùng nổ, Phương Nhược Đề hừ cười, mắng: "Một nhà giàu mới nổi ở nội địa mà thôi. Chẳng lẽ thật sự cho rằng Thẩm gia các người có thể một tay che trời? Nơi này là Hương Thành, không phải Hỗ Thành, tôi khuyên Thẩm tiểu thư tốt nhất là nhớ xài não trước khi nói chuyện thì hơn."
Nghe Phương Nhược Đề nói như vậy, sắc mặt Nghiêm Thịnh đột nhiên thay đổi, đang định mở miệng hoà giải thì Trác Nghiêm vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh nói: "Phương tiểu thư nói không sai, người không được dạy dỗ là em."
Trác Nghiêm nhíu mày, vô thức nhìn về phía Đào Mộ vừa bước ra từ phim trường, lạnh lùng nhìn trò hề này: "Kỹ năng diễn xuất của Thẩm Dục không tốt là chuyện của em ấy. Nếu đã chọn làm diễn viên thì nên mài giũa kỹ năng diễn xuất, chứ không phải mỗi lần làm liên lụy đoàn phim xong là lại để người nhà đi công kích kỹ năng diễn xuất tốt của đồng nghiệp."
Thẩm Nghiên tức giận: "Trác Nghiêm, rốt cuộc anh theo phe ai?"
"Anh không theo phe ai hết, anh chỉ nói sự thật." Trác Nghiêm vẻ mặt thờ ơ: "Em nên xin lỗi Đào tổng và Phương tiểu thư, là em nói xấu tổn thương người khác trước."
Thẩm Nghiên oán hận lườm Trác Nghiêm một cái, đương nhiên không chịu xin lỗi, cứng cổ nói: "Em không có nói sai, anh thương hương tiếc ngọc nhỉ, tiếc là không có ai cảm kích."
Phương Nhược Đề cười nhạo một tiếng, cố ý hỏi Trác Nghiêm: "Tôi thấy anh trai này phân rõ trắng đen, trông cũng rất đẹp trai, sao lại coi trọng loại đàn bà đanh đá này vậy?"
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh, truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh , đọc truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh chương mới