TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit + beta: Iris
"Cảnh 46 《 Hắc Bạch 》 quay lần đầu."
Chu Viễn Đình và A Trạch dẫn theo đám anh em trốn vào ngõ nhỏ, A Trạch không thể chịu đựng được nữa, hắn bị đâm hai nhát vì chắn đao giúp Chu Viễn Đình, bụng còn bị người ta đâm một đao, máu chảy ào ào qua khe hở ngón tay. A Trạch đau đến mồ hôi đầy đầu, nổi cả gân xanh, liên tục hít sâu.
"Không được, tôi không chống cự nổi nữa." A Trạch dựa vào vách tường bẩn thỉu, từ từ trượt dần xuống, ánh mắt hơi mất tập trung nhìn Chu Viễn Đình cũng bị chém mấy đao nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Thằng nhóc cậu không đau sao?"
Chu Viễn Đình dựa vào một vách tường khác, ngửa đầu không nói.
"Tôi đau quá." A Trạch ôm chặt bụng, toàn thân căng chặt: "Khi còn nhỏ tôi sợ đau nhất, kết quả lại vướng vào hắc đạo, có biết vì sao mỗi lần đánh nhau là tôi lại xông vào đầu tiên không? Bởi vì tôi sợ chết. Lùi ra phía sau thì cảm thấy rất mất mặt, chỉ có thể cắm đầu đi về phía trước. Khi những người đó thấy tôi mạnh mẽ như thế, bọn họ sẽ sợ trước."
Nói tới đây, A Trạch lại hít hai hơi thì nghe thấy Chu Viễn Đình hỏi: "Vì sao?"
"Cái gì?" A Trạch ngẩng đầu nhìn Chu Viễn Đình. Chu Viễn Đình cũng đồng thời cúi đầu, tầm mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Chu Viễn Đình vô cùng phức tạp, dường như vẫn là loại xa cách kiêu ngạo bất cần đời, rất khinh thường đám đàn em bọn họ, nhưng sâu trong ánh mắt, lại có một tia cảm động khó thấy, còn có chút dao động. Trong ngõ nhỏ tối tăm, đôi mắt đó cực kỳ sáng, một giọt máu từ trên trán trượt xuống mũi, lộ ra vẻ kiên cường yếu ớt.
"Vì sao lại cùng đến đây?" Giọng điệu không hề thay đổi, không có nghẹn ngào, không có đau buồn, nhưng trong giọng điệu đó lại có chút đắn đo, là kiểu khiến người ta vừa nghe thấy là sẽ nổi da gà.
Cảm giác nhập diễn xuất hiện.
A Trạch đau đến khắp người toàn là mồ hôi, đột nhiên mỉm cười: "Tôi coi cậu là anh em, tôi sợ cậu xảy ra chuyện."
Kết quả, người xảy ra chuyện không phải A Đình, mà là hắn: "Đi con đường này sớm muộn gì cũng có ngày này, chúng ta làm trâu làm ngựa, nếu không cố gắng chém người khác thì sẽ bị người khác chém chết, tôi đã đoán được từ lâu."
"A Đình!" A Trạch ngẩng đầu nhìn Chu Viễn Đình đang dựa lưng vào tường, mặc dù cả người toàn máu nhưng vẫn thẳng sống lưng: "Cậu thật sự thích chị dâu không?"
Chu Viễn Đình không trả lời.
A Trạch mỉm cười, trên mặt có chút mơ màng: "Chị dâu thật sự rất đẹp, tôi ngủ với rất nhiều cô gái, nhưng không có ai đẹp hơn chị dâu. Thẩm mỹ của thằng nhóc cậu rất tốt, lại còn đẹp trai, những cô gái đó đều thích cậu, nhưng cậu lại không ngủ với ai trong số họ..."
A Trạch nói tới đây, đột nhiên thở dồn dập mấy cái: "Nhưng chị dâu, không thể..."
Toàn thân A Trạch đột nhiên xụi lơ, bàn tay ôm bụng cũng dần trượt xuống, nằm bất động trong góc.
Chu Viễn Đình nhắm mắt lại, ngẩng đầu nhìn trời. Sau đó, cậu dùng bàn tay dính đầy máu lấy một gói thuốc lá từ túi quần ra, châm lửa, ánh lửa yếu ớt nhấp nháy, khói thuốc dần dần bốc lên, Chu Viễn Đình dựa vào vách tường, nhẹ giọng lặp lại: "Làm đàn em, không cố gắng chém người thì sẽ bị người chém chết." Ngay cả muốn ngủ với cô gái đẹp nhất cũng không thể.
Ống kính quay từ trên cao xuống, ngoài ngõ ánh nắng chói chang, người qua lại đông đúc, trên đường có một nhóm diễn viên quần chúng cầm đao và thanh sắt hùng hổ tìm kiếm qua lại. Mà trong ngõ nhỏ âm u chật hẹp đầy mảnh vụn, Chu Viễn Đình đứng dậy, A Trạch người đầy máu ngã dưới đất, mấy anh em hốt hoảng như chuột chạy qua đường.
"Cut!"
Đỗ Trạch nằm liệt dưới đất như cá chết trôi đột nhiên mở mắt, giơ ngón cái với Đào Mộ, người trong nhà biết chuyện nhà mình, mặc dù hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng nếu không có Đào Mỏ phối hợp, Đỗ Trạch sẽ không nhập diễn nhanh như vậy, cảm xúc cũng không thể trọn vẹn như vậy.
Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi cũng cực kỳ hài lòng, điều hắn thích nhất Đào Mộ, không phải là kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ tốt thế nào, quả thực kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ rất tốt, trình độ chắc chắn ở mức cao trở lên. Nhưng điều đạo diễn Từ khâm phục nhất ở Đào Mộ là cậu có thể dẫn đối thủ nhập diễn mỗi khi đóng phim, chứ không phải chỉ tập trung vào hiệu suất của bản thân, chỉ lo diễn của bản thân.
Dù sao đạo diễn Từ cảm thấy, mỗi lần quay cảnh Đào Mộ đều là hình ảnh hài hòa nhất, có sức ảnh hưởng nhất, đương nhiên cũng đẹp nhất.
Nhờ có sự hợp tác cao độ của Đào Mộ và sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Đỗ Trạch, cảnh quay này cực kỳ suôn sẻ. Tuy không phải một lần là qua, nhưng cũng không có NG, chỉ là bổ sung thêm vài màn ảnh mà thôi. Đỗ Trạch chạy ra phía sau đạo diễn Từ để xem lại video, cũng rất hài lòng về biểu hiện của mình.
Đương nhiên, phải cảm ơn sự phối hợp của Đào Mộ nữa, nếu không phải kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ quá có sức cuốn hút, Đỗ Trạch nghĩ mình chắc chắn sẽ không nhập diễn sâu như vậy. Nhất là đoạn lời thoại trước khi chết kia, hắn xem mà thấy mũi đau xót.
"Đến giờ cơm rồi!"
Đạo diễn Từ nói được thì làm được, quay xong cảnh này sẽ ăn trưa.
Đỗ Trạch nhảy nhót chạy đến chỗ thư ký trường quay nhận hai hộp cơm hộp, lại nhảy nhót chạy về phía Đào Mộ. Sau đó gắp đùi gà trong hộp của mình cho Đào Mộ, cảm ơn Đào Mộ đã nhiệt tình giúp hắn trong cảnh quay.
Do có biểu hiện tốt đẹp, được đồng nghiệp công nhận, còn có thêm đùi gà nên Đào Mộ cũng rất vui vẻ. Bởi vì cậu thích ăn đùi gà. Đặc biệt là đùi gà om đặc sản Hương Thành, thật sự rất ngon.
Có lẽ cậu nên dành thời gian để học nấu món này. Sau này về Yến Kinh, nếu muốn ăn thì cũng có thể tự nấu.
"Đã sớm nghe nói tài nấu nướng của Đào Mộ rất giỏi." Phương Nhược Đề cười tủm tỉm nói: "Không biết khi nào có thể nấu cho chúng tôi nếm thử không?"
"Nhất định sẽ có cơ hội." Tâm trạng Đào Mộ rất tốt: "Khi nào mọi người đến Yến Kinh, tôi nhất định sẽ làm chủ nhà, đích thân nấu một bữa thật ngon tại nhà để chiêu đãi khách quý."
Cậu vừa nói xong, các đại già đều rất hài lòng. Bất kể lời Đào tổng nói là từ tấm lòng hay chỉ là lời khách sáo, cậu đã có thái độ như vậy, mọi người đã rất vừa lòng.
Khi đang nói chuyện, cậu nhìn thấy vài chiếc xe màu đen ngừng ở bên đường, cửa xe mở ra, một hàng người mặc đồ đen hùng hổ xuống xe, một người trong số đó mở cửa sau của chiếc xe phía trước, một người đàn ông khoảng 60 tuổi mặc tây trang giày da cười tủm tỉm xuống xe. Phía sau ông ta là một chàng trai hơn 20 tuổi, trông rất thanh tú.
"Hoành tráng quá." Đỗ Trạch đến gần Đào Mộ, lặng lẽ giải thích: "Đây là lão đại của băng đảng ở Vịnh Đồng La này. Nhưng cậu đừng lo, ông ấy không đến đây gây chuyện, ông ấy thích đóng phim. Lúc đoàn phim chúng ta quay ngoại cảnh ở Vịnh Đồng La, bọn họ đã giúp phong tỏa đường phố, duy trì trật tự trên đường, yêu cầu duy nhất là muốn đóng vai khách mời."
Vai khách mời cũng là đại lão hắc bang, suất diễn là sau khi A Trạch chết, Chu Ngạn Thanh thủ vai đại lão hắc bang đàm phán với đại lão Vịnh Đồng La.
Đỗ Trạch dùng vai đụng vào vai Đào Mộ, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng sợ."
Đào Mộ cười khẽ: "Tôi không có sợ."
Không có gì phải sợ cả, Hương Thành đã trở lại rất nhiều năm rồi. Dù năm đó là đại lão hắc bang, bây giờ cũng phải an phận làm ăn, không thấy đại lão kia mỉm cười khách khí khi nhìn thấy Nghiêm Thịnh sao?
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh, truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh , đọc truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh chương mới