TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit + beta: Iris
Ăn xong chén Thạch Sương Sáo, các đại già vốn muốn chơi đến khuya đã cố ý giải tán.
Lệ Khiếu Hằng lái xe đưa Đào Mộ về khách sạn. Trong lúc đó, Đào Mộ cũng cho Lệ Khiếu Hằng vài kiến nghị: "Nếu anh cho rằng chúng ta nên thẳng thắn thành thật với nhau, vậy anh cũng đừng cứ lúc nào cũng biểu hiện hoàn mỹ như vậy, càng đừng mù quáng chiều ý em. Nếu anh luôn biểu hiện bao dung em vô điều kiện sẽ khiến em cảm thấy cực kỳ không có cảm giác an toàn, không biết có phải anh sẽ chỉ bao dung em trong thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt hay không. Một khi sự nhiệt tình lắng xuống, anh sẽ cảm thấy tất cả những nhượng bộ và ép dạ cầu toàn của anh làm vì đoạn tình cảm này đều rất không đáng."
Hơn nữa để đáp lại giả thuyết Lệ Khiếu Hằng nói cậu là hũ gia vị, Đào Mộ cũng có câu nói thế này: "Hai người sống chung với nhau giống như cho hai nguyên liệu nấu ăn khác nhau vào một cái nồi, nếu muốn hạnh phúc thì phải có chút gia vị, thiếu một gia vị thôi cũng không được. Chẳng hạn như anh vất vả làm bánh sinh nhật cho em, bận tới bận lui chuẩn bị lâu như vậy nhưng em lại phàn nàn bánh kem quá ngọt không ngon. Một lần hai lần thì anh thấy không sao cả, nhưng về lâu dài, có thể anh sẽ cảm thấy em căn bản không quan tâm sự nỗ lực và trả giá của anh, chỉ biết đòi hỏi cao, có khi nào sẽ cảm thấy rất mệt mỏi không? Khi anh mệt mỏi đến mức không muốn duy trì mối quan hệ này, lại ngại nói với em, cuối cùng khi anh lựa chọn lặng lẽ phản bội em, em nên làm gì bây giờ?"
Đào Mộ nói lời này cũng là có lý do. Dù sao ở kiếp trước, khi cậu và Trác Nghiêm ở bên nhau, vì cậu quá chú ý đến cảm xúc của mình mà không để ý đến sự thay đổi của Trác Nghiêm. Tới cuối cùng, cậu thậm chí còn không biết từ khi nào Trác Nghiêm bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi ở bên cậu, không muốn duy trì mối quan hệ này nữa. Với thích Thẩm Dục từ khi nào.
Sau khi sống lại, Đào Mộ không biết rốt cuộc cậu và Lệ Khiếu Hằng có thể cùng nhau đi đến bước nào. Nhưng ít ra ở vấn đề tình cảm, cậu không muốn đi theo vết xe đổ.
Lệ đại tổng tài từng học tâm lý học nhạy bén nhận ra, lời Đào Mộ dường như ám chỉ điều gì đó. Anh hơi suy tư một lúc, sau đó gật đầu thừa nhận: "Em nói cũng có lý. Vậy từ giờ trở đi, anh sẽ cố gắng truyền đạt của xúc của mình cho em. Hai chúng ta có gì muốn nói thì cứ thẳng thắn với nhau. Nếu vì bất đồng quan điểm mà cãi nhau, vậy cứ cãi một trận lớn. Nhưng sau khi cãi xong, nhất định phải làm lành."
Dường như cảm thấy yêu cầu này rất đúng đắn, Lệ Khiếu Hằng hơi dừng một chút, bổ sung thêm: "Dù không làm lành, em cũng không được rời nhà bỏ trốn, phải nhận điện thoại của anh, càng không được cố ý biểu hiện thân mật với người ngoài vì muốn khiến anh tức giận."
Bình thường anh xem phim gì vậy hả?
Đào Mộ vẻ mặt kỳ quái nhìn Lệ Khiếu Hằng, gật đầu: "Được."
"Vậy sau khi trở về, chúng ta ký hợp đồng đi." Lần đầu tiên yêu đương, anh thật sự không có kinh nghiệm gì. Lệ Khiếu Hằng chỉ có thể cố gắng hết sức di chuyển lĩnh vực xa lạ theo hướng quen thuộc của mình, làm chuyện gì cũng phải có nề nếp. Xác định quan hệ chưa đến một năm, mà không biết đã ký bao nhiêu bản hợp đồng, thư bày tỏ ý định* và bản ghi nhớ**. Bây giờ lại còn có thêm điều khoản bổ sung. Hoàn toàn yêu cầu người yêu theo tiêu chuẩn đối tác. Có lẽ người ngoài nhìn vào hình thức yêu đương của hai người sẽ chỉ cảm thấy kỳ lạ.
*Thư bày tỏ ý định, bình thường hay gọi là hiệp ước kinh tế (意向书): trong hoạt động kinh tế văn bản ký kết nói rõ mục đích đôi bên.
**Bản ghi nhớ (备忘录): một loại văn thư ngoại giao, dùng để tuyên bố lập trường của mình về vấn đề nào đó, hoặc để thông báo cho đối phương biết đại thể những điều khoản nào đó - như các con số hay tên tuổi cần chú ý.
Cũng may Đào Mộ chịu phối hợp với Lệ Khiếu Hằng. Chỉ có thể nói nồi nào úp vung nấy.
Khi trở về khách sạn đã là hai giờ sáng. Lệ Khiếu Hằng để Đào Mộ rửa mặt nghỉ ngơi trước, còn anh thì ở lại phòng sách viết bản ghi nhớ để sáng hôm sau đưa cho Đào Mộ xem, sau đó đợi đến tối thì hai người sẽ thảo luận chi tiết về bản ghi nhớ, nếu không thành vấn đề thì có thể ký tên.
Đào Mộ không đồng ý: "Không phải đã nói phải thẳng thắn thành thật với nhau, tìm hiểu nhau sâu hơn sao. Quá trình cùng viết bản ghi nhớ cũng là quá trình tìm hiểu lẫn nhau. Chúng ta có thể cảm nhận suy nghĩ của nhau một cách trực quan hơn."
Lệ Khiếu Hằng suy nghĩ rồi nói: "Cũng đúng."
Vì vậy hai người thật sự trò chuyện trong phòng sách hơn một tiếng đồng hồ. Sau đó Lệ Khiếu Hằng lại cảm thấy việc ngồi nghiêm chỉnh thảo luận chi tiết bản ghi nhớ như vậy trông có vẻ rất xa cách. Vì vậy hai người đi tắm rửa, sấy tóc, trở về phòng ngủ nằm xuống, Lệ Khiếu Hằng còn khui một chai rượu vang đỏ, hai người vừa uống vừa thảo luận.
Thảo luận một hồi thì ngủ quên.
7 giờ 30 ngày hôm sau, lúc Lệ Khiếu Hằng bị tiếng chuông đánh thức, Đào Mộ vẫn đang ngủ.
Lệ tổng nhanh tay ấn tắt chuông, dọn dẹp giấy A4, bút ký tên và laptop trải đầy trên giường đi. Khi cẩn thận kiểm tra bản ghi nhớ, phát hiện trên bản ghi nhớ có rất nhiều điều khoản vô lý khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười ——
Chẳng hạn như Đào Mộ không thích ăn đồ Tây, nhưng vì thói quen ăn uống của Lệ Khiếu Hằng nên cậu sẵn sàng ăn đồ Tây cùng Lệ tổng, chỉ là Lệ tổng không được cảm thấy Đào Mộ muốn ăn bò bít tết chín kỹ là chuyện rất mất mặt, bởi vì cậu thật sự không ăn được loại bít tết vừa chín tái; còn có lúc Đào Mộ ăn táo không thích gọt vỏ, Lệ tổng lại cảm thấy ăn táo nhất định phải gọt vỏ, tránh ăn trúng thuốc trừ sâu còn sót lại...
"Anh cười cái gì vậy?" Lệ Khiếu Hằng cúi đầu xem bản ghi nhớ thì nghe thấy giọng nói mơ màng truyền đến từ sau lưng.
Đào Mộ mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng ngủ, tóc hơi rối, trên mặt toàn vệt đỏ do ngủ, đứng ở cửa phòng ngủ vừa dụi mắt vừa hỏi Lệ Khiếu Hằng.
Lệ Khiếu Hằng quay đầu lại, giơ bản ghi nhớ trên tay lên, nói với Đào Mộ: "Xem bản ghi nhớ mà chúng ta đã bàn tối qua. Đúng rồi, bên trong có viết là không được dùng tay dụi mắt."
Đào Mộ dừng động tác dụi mắt lại, lập tức nói: "Em đi rửa mặt."
Lệ Khiếu Hằng thong thả vẫy đuôi to, đi theo sau Đào Mộ vào phòng tắm: "Trước kia không biết, hóa ra em thích ăn bò bít tết chín kỹ, không cảm thấy hơi già sao?"
"Có hơi già, nhưng ăn đồ không nấu chín thấy ghê lắm." Nếu đã đồng ý sẽ thẳng thắn thành thật với nhau, Đào Mộ đương nhiên sẽ không giấu giếm thói quen sinh hoạt và sở thích ăn uống của mình. Theo lời của Lệ Khiếu Hằng, che giấu chuyện này chỉ vì thể diện quả thật là tự chuốc lấy rắc rối.
Lệ Khiếu Hằng gật đầu, dựa vào khung cửa, hỏi: "Dạ dày anh không tốt, ăn cay sẽ khó chịu. Nhưng anh lại rất thích ăn cay, cái này phải làm sao đây?"
"Có thể ăn cay nhẹ, ăn ít một chút. Hoặc là sau này nấu nửa cay nửa không cay." Nếu vừa không muốn bản thân ấm ức, vừa không muốn đối phương ấm ức, vậy chỉ có thể rắc rối hơn chút. Cũng may Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đều biết nấu cơm, cho dù có rắc rối cũng không phải vấn đề lớn.
Lệ Khiếu Hằng tiếp tục lật bản ghi nhớ, sau đó nói: "Chúng ta vậy mà còn thảo luận về kế hoạch trang trí nhà mới trong bản ghi nhớ... Em lại muốn tự mình trang trí, không cảm thấy mệt sao?"
Lệ tổng cho rằng mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, chủ hộ chỉ cần đưa ra yêu cầu, việc còn lại giao cho đội ngũ thiết kế và trang trí là được.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh, truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh , đọc truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh chương mới