TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit + beta: Iris
Đào Mộ nhìn khí chất và cách ăn nói vẫn ngu ngốc như trước kia của Lạc Dương, thản nhiên gật đầu.
Nói mới nhớ, kể từ khi cậu bẫy Lạc Dương bị chủ tịch Lạc đánh gãy một chân, hai người chưa từng gặp lại nhau. Nhìn dáng vẻ nhảy nhót tung tăng của Lạc Dương hiện giờ ——
“Chân anh khỏi rồi?” Đào Mộ giãn mày ra, khách sáo hỏi.
Không biết vì sao, Lạc Dương rụt cái chân đã lành lại theo bản năng, chỉ cảm thấy xương bắp chân tự dưng đau nhức: “Đã hoàn toàn lành rồi.”
Lạc Dương hơi dừng lại một chút rồi nói: “Tiểu Dục chuyển đến Yến Ảnh, cậu biết không?”
Lời còn chưa dứt, Lạc Dương đã bắt đầu hối hận. Chuyện Đào Mộ và Thẩm Dục không hợp nhau, chỉ cần ai hơi chú ý đến tin đồn giải trí đều sẽ biết. Hắn biết rõ chuyện này lại còn nói là dở rồi.
“Nhưng cũng không tính là chuyển trường. Mặc dù Tiểu Dục đã quay vài bộ phim, nhưng em ấy không phải xuất thân chính quy, cũng không có kinh nghiệm diễn xuất. Ban đầu Yến Ảnh không chấp nhận đơn xin chuyển trường của Tiểu Dục. Là Nghiêm Thịnh giật dây bắc cầu ở giữa, tập đoàn Thẩm thị cũng hứa sẽ tặng thư viện cho Yến Ảnh. Yến Ảnh mới nhả ra. Hơn nữa sau khi học tịch của Tiểu Dục chuyển tới Yến Ảnh là bắt đầu lại từ năm nhất.” Miễn cưỡng cũng coi như là thêm một tấm màn che.
“Thật ra Tiểu Dục vốn muốn chuyển đến học viện hí kịch Hỗ Thành. Đáng tiếc ả đàn bà ác độc Thẩm Nghiên gây khó dễ ở giữa, Thẩm phu nhân cũng nhờ nhà mẹ đẻ tạo áp lực cho học viện hí kịch Hỗ Thành. Chủ tịch Thẩm có lẽ không muốn cả nhà gà chó không yên vì chuyện của Tiểu Dục, nên đưa Tiểu Dục đến Yến Ảnh.”
“Đáng giận là ả đàn bà xấu xa Thẩm Nghiên lại còn xúi giục Thẩm phu nhân đến công ty gây sự vì chuyện này, kêu Thẩm phu nhân ép chủ tịch Thẩm thu hồi biệt thự cao cấp ở quận Phổ Đông mà trước đó ông ấy đã đưa cho Tiểu Dục. Đúng rồi, ngay cả công ty điện ảnh mà chủ tịch Thẩm đưa cho Tiểu Dục cũng bị Thẩm Nghiên đoạt mất. Còn nói cái gì mà nếu Tiểu Dục muốn dốc lòng học tập, vậy đừng lãng phí tài nguyên của công ty điện ảnh. Còn ép Tiểu Dục đến ngân hàng hủy thẻ ngân hàng mà anh trai của Tiểu Dục đã đăng ký cho Tiểu Dục. Chỉ để lại 5 vạn phí sinh hoạt mỗi tháng cho Tiểu Dục.”
“Cũng không biết chủ tịch Thẩm và Thẩm tổng nghĩ thế nào lại cho Tiểu Dục đến ở ký túc xá sau khi đến trường báo danh. Cậu nói xem, Tiểu Dục tốt xấu gì cũng là minh tinh, bọn họ làm vậy có quá đáng hay không ——”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Lạc Hi mất kiên nhẫn ngắt lời bực tức của em trai ngu ngốc nhà mình: “Thẩm Dục vốn không phải là con của Thẩm gia, dựa vào cái gì tiêu tiền của Thẩm gia. Chưa kể Thẩm Dục vừa hưởng thụ tài nguyên của Thẩm gia, vừa để mặc fan hất nước bẩn Thẩm Nghiên, làm hại Thẩm Nghiên thân bại danh liệt, còn phải đội nồi thay cậu ta. Mặc dù Thẩm Nghiên không phải người tốt lành gì, nhưng chỉ cần Thẩm Dục có một chút lòng biết ơn, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện vong ân bội nghĩa như vậy. Mệt cho mày lại còn bênh vực cậu ta như đúng rồi vậy.”
“Một tháng năm vạn phí sinh hoạt còn chê ít? Mày có biết nhân viên văn phòng bình thường vừa mới tốt nghiệp ở Yến Kinh, một tháng kiếm được bao nhiêu không? Vả lại, ở ký túc xá thì đã sao? Trên toàn thế giới, hàng năm có bao nhiêu học sinh nhập học, không phải người ta cũng ở ký túc xá sao? Năm đó mày ra nước ngoài du học, Lệ tổng ra nước ngoài du học, không phải cũng ở ký túc xá sao? Đào tổng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng tạo ra web Phi Tấn, tài sản ròng gần chục tỷ, bây giờ cũng đang ở ký túc xá Kinh Ảnh đấy. Sao đến lượt cậu ta thì lại cao quý đến mức ở trong ký túc xá chính là bất công với cậu ta vậy?”
“Ở trong ký túc xá chỉ là để rèn luyện tinh thần đồng đội và kỹ năng xã giao của sinh viên năm nhất. Thẩm Dục vốn là người không rành cách đối nhân xử thế, chủ tịch Thẩm cho cậu ta ở lại ký túc xá khi mới khai giảng cũng là để cậu ta nhanh chóng thích nghi với ngôi trường mới, hoàn cảnh mới, bạn học mới. Năm đó Thẩm Nghiên vào đại học, không phải cũng ở trong ký túc xá sao? Nói một cách dễ hiểu, cho dù Thẩm Dục thật sự không muốn ở ký túc xá, mỗi tháng Thẩm gia cho cậu ta năm vạn phí sinh hoạt, cũng đủ để cậu ta thuê một căn nhà gần Yến Ảnh, được chứ?”
“Nhưng mà ——” Lạc Dương bất mãn cau mày, cố gắng giải thích thay cho Thẩm Dục: “Tình huống khác nhau. Tiểu Dục chỉ cảm thấy khó chịu, em ấy cảm thấy mình như bị Thẩm gia đuổi khỏi Hỗ Thành, tống cổ đến Yến Kinh xa xôi ngàn dặm. Đây không phải là nơi em ấy lớn lên từ nhỏ, ngay cả thói quen ăn uống cũng khác. Trời xa đất lạ, em ấy chỉ cảm thấy buồn lòng mà thôi.”
“Chị thấy cậu ta ăn no rửng mỡ thì đúng hơn, bớt đạo đức giả đi. Có con cái nhà ai mà chưa từng học đại học ở nơi khác. Năm đó mày tốt nghiệp cấp 3, cha còn tống cổ mày ra nước ngoài đấy. Mày có cảm thấy mình bị đuổi ra ngoài không? Hơn nữa,” Lạc Hi cười nhạo: “Năm nay Thẩm Dục cũng tròn 19 tuổi rồi đúng không? Dựa theo quy định luật pháp của nước ta, khi một công dân đủ 18 tuổi, cha mẹ không còn nghĩa vụ phải nuôi nấng nữa. Cho dù Thẩm gia không muốn nuôi một người ngoài là cậu ta nữa, cũng là chuyện rất bình thường. Dù sao chủ tịch Thẩm và Thẩm phu nhân cũng không phải là cha mẹ ruột của Thẩm Dục.”
Sau một loạt lời nói vừa hóa giải vừa công kích, khiến Lạc Dương không nói nên lời. Chỉ có thể hậm hực xoa mũi.
Lạc Hi trừng mắt nhìn Lạc Dương một cái, quay đầu nhìn về phía Đào Mộ vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, cười dịu dàng làm lành: “Đào tổng đại nhân đại lượng, đừng trách đứa em trai này của tôi. Nó không biết lựa lời, suy nghĩ không được rõ ràng. Rất dễ bị một số người trông có vẻ đáng thương mê hoặc.”
Đào Mộ hơi mỉm cười, cuối cùng cũng nói câu thứ hai sau khi Lạc Dương bước vào cửa: “Lạc tổng không cần lo lắng quá. Mỗi người đều có sở thích kết bạn riêng. Mặc dù tôi ghét người nhà họ Thẩm, nhưng không keo kiệt đến mức không cho phép người khác kết bạn với người nhà họ Thẩm.”
So ra thì, Đào Mộ kinh ngạc trước sức chiến đấu của Thẩm Nghiên hơn. Không hổ là thiên kim sống ở Thẩm gia. Chỉ tùy tiện làm ầm ĩ thôi cũng làm được chuyện mà kiếp trước Đào Mộ làm suốt 10 năm cũng không làm được —— Thật sự khiến cha con Thẩm gia lấy lại hầu hết đồ tốt đã đưa cho Thẩm Dục.
Trong lúc nhất thời, Đào Mộ không biết nên cảm thán Thẩm Nghiên sức chiến đấu bùng nổ, hay đáng thương cho mình kiếp trước là một pháo hôi ác độc bất tài. Đương nhiên, sức chiến đấu của Thẩm Nghiên và sức nặng của cô trước mặt cha con Thẩm gia cũng đã chứng minh một chuyện. Đó chính là kiếp trước cậu thật sự không có địa vị gì trong nhà họ Thẩm.
Không chỉ không có tên trên sổ hộ khẩu, mà quan trọng hơn là trong lòng người nhà họ Thẩm, không ai coi cậu là người nhà.
Nhưng điều khiến Đào Mộ suy nghĩ sâu xa hơn vẫn là cách làm của cha con Thẩm gia ——
“Kết bạn cũng phải nhìn rõ cách làm người của đối phương.” Nhận ra Đào Mộ đang suy tư, Lạc Hi hơi mỉm cười, nói không chút khách sáo: “Cho dù đối phương không năng lực không bối cảnh, ít nhất không thể có tâm địa quá xấu xa. Loại người như Thẩm Dục, bề ngoài giả bộ yếu đuối đáng thương ngây thơ thiện lương, nhưng thực tế lại là người có tính tình lạnh lùng, không có lòng đồng cảm, cũng không có lòng biết ơn. Lấy thái độ của cậu ta đối với Thẩm Nghiên và Thẩm gia làm ví dụ, cho dù Thẩm Nghiên ác độc, nhưng ít nhất cũng đối xử tận tình tận nghĩa với Thẩm Dục. Ngược lại, Thẩm Dục tự cho là ngây thơ thiện lương, lại vì mấy chuyện râu ria như phí sinh hoạt và ở ký túc xá mà oán giận gia đình đã nhận nuôi và đối xử tử tế với mình nhiều năm như vậy ——”
Lạc Dương nhịn không được ngắt lời Lạc Hi: “Chị đừng hiểu lầm Tiểu Dục. Em ấy không có oán giận người nhà họ Thẩm đối xử không tốt với em ấy.”
“Dù không nói ra thì ít nhất trong tiềm thức cũng đã nghĩ như vậy. Nếu không thì đồ đầu heo như mày sao có thể cẩn thận để ý đến mấy chuyện vặt vãnh đó? Còn chạy đến trước mặt Đào tổng bênh vực kẻ yếu.” Lạc Hi lườm Lạc Dương một cái: “Còn nữa, sao mày lại đi chơi với Thẩm Dục? Mày quên lúc trước vì sao cha đánh mày rồi?”
Nghe Lạc Hi nói vậy, Lạc Dương lại cảm thấy bắp chân đau nhức, sắc mặt hơi thay đổi: “Chuyện của tôi không cần chị quản. Chị tự lo cho bản thân chị đi. Hai ngày trước tôi đi dạo phố với bạn gái, nhưng nhìn thấy anh rể đi dạo cửa hàng nội y với người phụ nữ khác. Tôi tức giận lao tới đấm vào mặt anh ta ngay tại chỗ. Anh ta về không dám nói với chị đúng không?”
Thấy Lạc Hi hơi sửng sốt, Lạc Dương “phắc” một tiếng: “Chẳng lẽ chị không hề biết tí gì luôn? Mấy ngày rồi chị chưa gặp anh ta?”
“Tôi nói chị biết, chị đừng có suốt ngày vùi đầu vào công việc. Nên chú ý đến chồng mình nhiều hơn đi, nên quản lý thì phải quản lý. Đừng quay đầu lại đã bị công tử bột kia đội nón xanh cho chị mà còn không biết!”
Nói tới đây, Lạc Dương lại giận sôi máu. Xắn tay áo mắng chửi, muốn đi tìm anh rể tính sổ.
Ở trong lòng Lạc Dương, nếu hắn vào Lạc Hi không đối phó nhau nữa, một bút cũng không viết ra được hai chữ Lạc. Tên công tử bột kia lại dám lén lút sau lưng chị của hắn, thật sự cho rằng Lạc gia bọn họ không có ai chống lưng cho chị đúng không?
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh, truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh , đọc truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh chương mới